Đại hoàng tử cũng ngồi trong điện, từ nhỏ đến lớn chưa thấy qua cửu đại tộc minh tranh ám đấu lại "Đoàn kết" như vậy.
Rõ ràng là muốn giết người, vậy mà từng kẻ lại dõng dạc, lưỡi nở hoa sen.
Nhân Hoàng ngồi ngay ngắn trên đài cao, mặt không biểu tình.
Hắn sao có thể không rõ ràng mục đích của các tộc, chỉ là các tộc tới đều là chút nhân vật quan trọng, đại biểu cho thái độ gia tộc, hắn cần nghĩ sâu tính kỹ, cũng không thể trực tiếp từ chối, cũng không thể mặc cho bài bố.
Huống chi, thái độ Kiều gia thực sự khác thường, nói rõ đây là cái bẫy, còn muốn đưa Chí Tôn thánh văn của bọn hắn lên đi chịu chết.
Có vấn đề lớn!
- Huyết thư, ta giữ lại, nhưng thi đấu bài vị thần thánh trang trọng, là tiên tổ hoàng tộc lập ra, cũng được bên ngoài chú ý rất nhiều, không thể nào biến thành n Oán tràng cá nhân của các ngươi được.
Nhân Hoàng vừa nói ra lời này, cảm xúc các tộc sa sút, quả nhiên vẫn không được.
- Tuy nhiên...
Nhân Hoàng xoay chuyển lời nói, đại biểu các tộc lại lần nữa nhấc lên tinh thần, mong đợi nhìn Nhân Hoàng.
- Thi đấu bài vị kéo dài nhiều năm như vậy, có thể làm chút thay đổi thích hợp. Như vậy đi, thi đấu bài vị vẫn dựa theo quy củ tổ tông, lấy biểu hiện ra luận bàn làm chủ.
Nhưng, nếu như những vị xếp trước năm gia tộc đối với vị trí đầu tiên không phục, có thể khởi xướng khiêu chiến sau trận đấu. Phương thức khiêu chiến sẽ từ "Luận bàn" cải biến thành "Chém giết".
Nhân Hoàng nói xong, các tộc lập tức hiểu ra.
Không có huyết thư, không có ân oán, chỉ có thử cải thiện quy củ mới.
Không nói rõ có thể tử vong, cũng không nói rõ có thể giết chóc, nhưng một câu "Chém giết" mơ hồ không rõ, đầy đủ để cho các tộc tự do phát huy.
Nhân Hoàng thật khôn khéo!
Các tộc trao đổi ánh mắt, toàn bộ biểu thị đồng ý.
Nhân Hoàng lại bổ sung câu:
- Đây chỉ là thử một lần, cải tiến một lần, quá trình thao tác thực tế có thể sẽ có chút ngoài ý muốn, các tộc các ngươi phải cho chuẩn bị tốt, tiếp nhận ngoài ý muốn.
Kiều Vạn Sơn cố ý nhìn các tộc, cao giọng nói:
- Kiều gia thần có thể tiếp nhận bất cứ ngoài ý muốn gì, sau đó tuyệt đối sẽ không đả kích, tuyệt đối không trả thù.
- Tô gia thần có thể tiếp nhận bất luận ngoài ý muốn gì, cũng tuyệt đối không trả đũa.
- Hoàng Phủ gia có thể tiếp nhận ngoài ý muốn, cũng cam đoan sẽ không gây phiền toái cho hoàng thất.
Các tộc nhao nhao tỏ thái độ.
Nhân Hoàng nói:
- Lần thử nghiệm này nếu như đặc sắc, lại có vui mừng, có thể giữ lại trong quy củ thi đấu bài vị để hậu thế tham khảo. Nếu có ngoài ý muốn lớn, lại mang đến phiền toái không cần thiết, loại thử nghiệm này không được chấp hành.
Bọn người Kiều Vạn Sơn lần nữa hành lễ, lui ra khỏi đại điện.
- Phụ hoàng, Kiều gia ở đâu ra lòng tin? Là cảm giác Khương Phàm có thể tất thắng, hay là có tính toán gì khác?
Đại hoàng tử thực sự nhìn không thấu biểu hiện của Kiều gia trong khoảng thời gian này là như thế nào.
- Kiều Vạn Niên khôn khéo trầm ổn, làm việc luôn luôn bày mưu rồi hành động, chưa từng làm qua chuyện mạo hiểm, coi như nhận khiêu khích, cũng có thể nhịn được thì nhịn. Lần này, ta cũng nhìn không thấu hắn.
- Ý của người là, Khương Phàm chỉ là quân cờ, kẻ đứng sau thật sự là Kiều Vạn Niên?
- Không có ý Kiều Vạn Niên, Kiều gia không thể nào lại phối hợp dung túng Khương Phàm, nhưng rốt cuộc Khương Phàm đóng vai trò gì, còn khó nói. Ta để cho ngươi tra tình huống của Khương Phàm, tra được chưa?
- Đã tận khả năng tra xét, nhưng trong ghi chép tình báo của hoàng thất chúng ta hoàn toàn không có liên quan tới bất kỳ tình huống gì của Khương Phàm. Hắn thật giống như trống rỗng xuất hiện, không khác Lý Tịch cho lắm.
- Tiếp tục tra! Đem phạm vi từ hoàng thành khuếch tán đến toàn bộ phương bắc, trước khi thi đấu bài vị kết thúc, nhất định phải tra rõ ràng Khương Phàm!
- Nhi thần lĩnh mệnh!
Tin tức hoàng thất tiếp nhận "Huyết thư" giống như một cơn gió nóng, quét sạch mênh mông rừng rậm hoàng triều.
Mặc dù không có trực tiếp minh xác tiếp nhận, nhưng thực tế vẫn là tiếp nhận. Suy nghĩ kỹ một chút, ngược lại càng kích thích hơn.
Khương Phàm muốn liều mạng với ba thiên tài mạnh nhất, ba thiên tài này cũng có thể vây bắt Khương Phàm.
Trận chiến này, nhất định sẽ có thương vong.
Mặc dù chỉ còn hai ngày nữa sẽ đến thi đấu bài vị, mặc dù Kiều gia chưa hẳn có thể xông vào vị trí thứ năm, mặc dù cuối cùng khiêu chiến lại là vào ngày thi đấu bài vị cuối cùng, nhưng bầu không khí toàn bộ Cổ Hoa hoàng thành đều đã náo động.
Thật giống như đàn sói đói khát ngửi thấy mùi máu tươi vài trăm dặm bên ngoài!
Khương Phàm không để ý đến tình huống bên ngoài, mà là đem mình khóa trong tổ từ, nắm tay Kiều Hinh, nói cả ngày lẫn đêm.
Có đôi khi nói rồi lại cười.
Có đôi khi cười rồi lại khóc.
Khương Phàm bỗng nhiên có những điều nói không hết. Từ ký ức kiếp trước, nói đến việc trải qua trùng sinh. Từ đã từng thất bại, cầu nguyện cho kiếp này huy hoàng.
Khương Phàm một mực tại nắm hai tay Kiều Hinh, nói rồi lại nói.
Bởi vì hắn biết, linh hồn Kiều Hinh đã dày vò, cô độc ngàn năm trong bóng đêm. Giữa ngàn năm này, nàng vẫn luôn có một mình, không có người cùng nàng nói chuyện.
Bởi vì hắn biết, linh hồn Kiều Hinh rất đau đớn, rất suy yếu, ngàn năm hoảng sợ này, cơ hồ muốn đem hồn phách nàng ăn mòn hầu như không còn gì.
Nàng quá cần phải có chút âm thanh, cho nàng chỉ dẫn, cho nàng hi vọng.
Mà Kiều Hinh đã nhiều lần chảy ra nước mắt, cũng làm cho Khương Phàm đau nhói trong lòng.
Nàng đã nhớ hắn đến cỡ nào, nàng lại là muốn được gặp hắn đến cỡ nào.
Khương Phàm rõ ràng là người hai đời, nhưng cũng sẽ đau đến ngạt thở, lệ rơi đầy mặt.
- Phụ thân...
Sáng sớm vào ba ngày sau, Kiều Vô Hối đẩy cửa điện ra, nhẹ nhàng gọi Khương Phàm.
Khương Phàm hai mắt đẫm lệ, đang nhẹ vỗ về gương mặt Kiều Hinh:
- Sắp bắt đầu?