- Ngài có bảo bối tăng cường linh hồn hay không?
Bất luận là Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền, đao pháp, hay là Chu Tước Bác Thiên Thuật, đều có yêu cầu tương đối đối với linh hồn.
Hôm nay đánh tới cuối cùng, liên tục phóng thú quyền suýt chút nữa đã chấn thương ý thức hải.
Bạch Nguyệt nhìn hắn:
- Ngươi cần tăng cường linh hồn? Không phải linh văn, thể chất?
Khương Phàm nói:
- Ta vừa mới dùng đan dược có thể tăng cường linh văn, nếu như lại tăng cường linh hồn, trận quyết chiến ngày mai hẳn là càng có lòng tin.
- Ta có viên thuốc, vốn là chuẩn bị cho Tịch Nhan, nếu như ngươi thật cần...
Bạch Nguyệt lấy ra một viên đan dược đen kịt từ trong nhẫn không gian:
- Đây là Ma Ngọc Đan, có thể tăng cường linh hồn, hỗ trợ tạo dựng thức hải. Đối với hồn tu mà nói, quan trọng nhất không chỉ là linh lực hải dương, mà còn có thức hải.
Tạo dựng thức hải?
Khương Phàm thoáng cảm thấy kinh ngạc, thức hải của ta hình như là tự xuất hiện.
- Ta cố ý để trước khi Tịch Nhan tiến vào thất trọng thiên, giúp nàng tạo dựng hoàn chỉnh vững vàng thức hải. Tuy nhiên nếu ngươi cần, cho ngươi dùng trước, sau này ta lại làm cho nàng.
Bạch Nguyệt từ trước tới giờ không tuỳ tiện tặng đồ cho người khác, nhưng đây là tình huống đặc biệt nên vẫn giao đan dược cho Khương Phàm.
- Tạ ơn tiền bối!
Khương Phàm nhận lấy, mặc dù là tạo dựng thức hải, nhưng tương tự có thể dùng để tăng cường thức hải.
Giờ khắc này, trong thánh điện của Chí Tôn Kim Thành tại Vương Quốc Hắc Ám, Ngu Chính Hùng cũng tự mình đưa cho Ngu Kình Thương một viên đan dược quý giá.
- Kình Thương, đây là Long Cốt Đan! Có thể kích phát lực lượng bộc phát của ngươi, đồng thời kéo dài rất lâu, sau đó còn sẽ không để cho ngươi suy yếu.
Ngu Kình Thương cảm giác mình bị coi thường.
- Ta không cần! Hôm nay chỉ là ta chưa hiểu gì về Khương Phàm, chỉ là chủ quan mà thôi. Ngày mai tái chiến, nhất định có thể thắng.
Hắn thua, nhưng lại rất oan uổng, hắn rõ ràng có thể phát huy càng tốt hơn nữa.
Huống chi, nếu như lực lượng của mình đột nhiên tăng tới quá mạnh, tất cả mọi người sẽ cảm thấy là hắn đã dùng thuốc, coi như thắng, cũng sẽ để lại danh tiếng xấu.
Ngu Chính Hùng nghiêm túc cảnh cáo hắn:
- Ngươi vẫn nên dùng thì tốt hơn, Hỗn Độn Tử Phủ đảm đương không nổi thất bại.
Hỗn Độn Tử Phủ cùng Chí Tôn Kim Thành và Vô Hồi thánh địa, đồng ý thiết trí Võ Hầu bảng mục đích chỉ là để cho bọn hắn chọn lựa Chiến Nô ưu tú, cũng không phải để bọn hắn làm người hầu cho người khác.
Hỗn Độn Tử Phủ là hoàng tộc cao ngạo, há có thể để một tên tiểu tử thánh địa thúc đẩy?
Ngu Khuynh Thành cũng khuyên bảo:
- Ngũ ca, hay là huynh cất đi. Nếu như không dùng bây giờ, huynh miễn cưỡng đến trọng lực áp chế gấp trăm lần cũng không sinh ra được ảnh hưởng nghiêm trọng với Khương Phàm. Một trăm năm mươi lần có thể áp chế Khương Phàm nghiêm trọng, nhưng gấp trăm lần, hiệu quả liền hoàn toàn khác nhau.
Ngu Chính Hùng nói:
- Bây giờ không phải là thời điểm khoe khoang, mà Vô Hồi thánh địa nơi đó cũng sẽ cung cấp cho Khương Phàm trợ giúp đặc biệt, để hắn trưởng thành ở một số vấn đề. Nếu như ngươi không trở nên mạnh mẽ, ngày mai chắc chắn sẽ thua không nghi ngờ được.
Ngu Kình Thương do dự mãi, rốt cuộc vẫn cầm lấy Long Cốt Đan:
- Tin tưởng ta, ngày mai ta nhất định có thể thắng.
- Ta tin tưởng Ngũ ca!
Ngu Khuynh Thành cổ vũ Ngu Kình Thương.
Nàng cũng cảm thấy hôm nay Ngũ ca bị thua rất oan uổng, Ngũ ca hoàn toàn có thể làm càng tốt hơn.
Thời điểm bọn hắn hai bên đang yên lặng tu dưỡng tăng cường, bầu không khí tại Vương Quốc Hắc Ám cũng vừa nóng, tất cả mọi người đang thảo luận về trận chiến ngày mai.
Mọi người vẫn cứ đánh cược ở Đại Tự Tại điện, nhưng rất nhiều nơi cũng mở ra trận cá cược của riêng mình, cược xem thắng bại ngày mai.
Kịch chiến ngày hôm sau bộc phát đúng hẹn.
Diễn võ trường lại cưỡng ép nhét vào mười vạn người, người người nhốn nháo, chen chúc không chịu nổi, nhưng cũng không đỡ nổi sự nhiệt tình của đám người.
Chiến đấu vừa mới bắt đầu, tất cả mọi người đã cảm nhận được sự thay đổi của Khương Phàm và Ngu Kình Thương.
Võ pháp của Khương Phàm rõ ràng đã tăng cường, lực lượng của Ngu Kình Thương cũng đã tăng lên đến kinh người.
Hai người càng đánh càng mạnh, càng đánh càng cuồng, đều sử xuất tất cả vốn liếng, tất cả đều là sát chiêu kinh khủng.
Khương Phàm giống như là một mặt trời, vọt tới Ngu Kình Thương, toàn thân hừng hực cường quang, Thánh Viêm như muốn chôn vùi cả đất trời này.
Ngu Kình Thương chấn kích hai tay, giống như Thiên Thần đưa tay, tạo nên cỗ kinh khủng cương khí, kim quang tử khí bao quanh, bạo kích Khương Phàm.
Ầm ầm...
Bạo tạc kịch liệt, như núi hô biển động, oanh động khắp lôi tràng, chấn nhiếp khán đài.
Toàn trường nổi lên tiếng reo hò như sóng triều dâng cao.
Khương Phàm khoác Thái Dương Chiến Y, kích thích ra huyết khí toàn thân, tử chiến với Ngu Kình Thương. Nhưng...
Bành!
Ngu Kình Thương đã thiêu đốt huyết khí, lực lượng bộc phát lên đến bốn trăm ngàn cực cảnh, tốc độ càng nhanh như thiểm điện, rắn chắc đánh vào ngực Khương Phàm.
Chiến y vỡ vụn, huyết thủy vẩy ra.
Thân thể Khương Phàm như muốn nổ tung, hắn kêu thảm bay ra ngoài.
Ngu Kình Thương không có một khắc nào đình chỉ, hai cánh tử khí giương lên ngưng tụ lại thành hư ảnh Kỳ Lân uy nghiêm, đạp tan hư không, trấn áp Khương Phàm.
Bước chân tấn mãnh, trận pháp màu vàng nở rộ dưới chân, uy thế áp bách kinh khủng liên tục tăng vọt, giống như là từng tòa ma sơn va chạm vào nhau.
Khương Phàm cưỡng ép ổn định, hai tay phát sáng, xé rách thiên khung, đón lấy uy thế kinh khủng lao thẳng đến Ngu Kình Thương.
Ầm ầm, lại là một trận bạo động thảm liệt, đánh thẳng vào bình chướng, cũng kích thích bầu không khí toàn trường.
Cục diện này, thế lực hoàn toàn ngang nhau!
Mỗi người dựa vào ưu thế của bản thân, người này cũng không làm gì được người kia.