Ngu Khuynh Thành gật đầu:
- Có thể!
- Đứng ngay ngắn! Chớ lộn xộn!
Cơ Lăng Huyên đi đến trước mặt Khương Phàm, rất có uy thế nói:
- Quá cao! Cúi đầu xuống!
- Làm gì?
Khương Phàm vẫn còn có chút chưa tiếp thu được, người này lại là Cơ Lăng Huyên của Vô Hồi thánh địa!
- Cúi đầu!
- Rốt cuộc là làm gì, cô đã làm giao dịch gì với Hỗn Độn Tử Phủ.
- Ngươi là tự mình cúi đầu, hay là ta đánh gãy chân ngươi, ngươi quỳ xuống cúi đầu?
- Ta nhịn! Chúng ta rời khỏi Lạc Chùy trọng địa, từ từ tính tổng nợ!
Khương Phàm uất ức thấp cúi đầu.
Cơ Lăng Huyên nâng tay lên, đánh lên mặt Khương Phàm một cái.
- Tốt rồi!
Ngu Khuynh Thành suýt chút nữa cắn đầu lưỡi của mình:
- Tốt? Ngươi chơi ta sao?!
Cơ Lăng Huyên nói:
- Có ý tứ là được, ta làm dáng một chút, ngươi tha thứ hắn, chuyện này coi như xong.
Hắn da dày thịt béo, cho dù ngươi đánh hắn gần chết, ngày mai hắn vẫn có thể sinh long hoạt hổ(*), không có ý nghĩa gì cả.
(*) Mạnh như rồng như hổ, sinh khí dồi dào.
- Ta đã biết ngươi không thể phối hợp, vậy cũng đừng trách ta không khách khí.
Biểu hiện của Ngu Khuynh Thành bỗng nhiên lạnh lẽo, hùng sư dưới thân liên tiếp phát ra ba tiếng gào thét, mỗi tiếng mỗi lúc một lớn hơn, sóng âm cuộn chấn động núi đá lay động, đá vụn vẩy ra.
Nơi xa liên tiếp truyền đến tiếng la to rõ, đáp lại hùng sư.
- Tốt thay cho sư tỷ của ta, rốt cuộc là cô điên cái gì lại mang theo Ngu Khuynh Thành đến chỗ ta đây! Đầu óc của cô có phải giống thân thể cô hay không, tiêu chuẩn đều dừng lại tại mười tuổi rồi?
Khương Phàm đưa ánh mắt bén nhọn nhìn về phương xa, ở giữa khắp nơi các dãy núi đang có số lượng lớn cường giả Tử Phủ từ bốn phương tám hướng xông lại, có khả năng từ trăm người trở lên.
Những gia hỏa cuồng bạo này cũng không phải dễ trêu, ba năm tên còn có thể ứng phó, mười mấy hai mươi người cũng có thể liều, nhưng nếu trên trăm tên vây tới, hắn tính thêm cả Cơ Lăng Huyên cũng không thể nào.
Cơ Lăng Huyên cảnh cáo Ngu Khuynh Thành:
- Ngươi đã nghĩ thông suốt? Nếu thật là đánh nhau, náo ra mạng người, ngươi cũng không bàn giao với Hỗn Độn Tử Phủ được.
- Nếu thật là chết tộc nhân Tử Phủ, không tiện bàn giao sợ rằng sẽ là ngươi! Cơ Lăng Huyên, ta không muốn cùng ngươi giao thủ, chỉ cần giao Khương Phàm cho ta, ngươi liền không có chuyện gì ở nơi này.
Ngu Khuynh Thành ngưng tụ lại Tử Hồn Đao cứng cỏi, cưỡi hùng sư giằng co với Cơ Lăng Huyên.
Sáu vị tộc nhân ở hai bên biết rõ Cơ Lăng Huyên cường đại, cũng đều ngưng tụ ra Tử Hồn Đao mạnh nhất, sẵn sàng đối kháng.
Cơ Lăng Huyên lắc đầu:
- Ta không ở đây, các ngươi sẽ tùy tiện giày vò hắn.
Ta không thể không ở chỗ này.
- Cơ Lăng Huyên, ngươi rất mạnh, nhưng trên trăm người vây công, ngươi gánh không được! Không muốn hai người các ngươi đều bị chế trụ, liền theo lời ta nói mà làm!
- Ta nói, không được.
Cơ Lăng Huyên cản ở trước mặt Khương Phàm, dáng người mặc dù nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng thái độ lại vô cùng cường ngạnh.
- Không biết tốt xấu, đừng trách chúng ta không khách khí!
Đáy mắt Ngu Khuynh Thành lấp lóe ý lạnh, chỉ cần vây khốn Cơ Lăng Huyên, phân ra hai ba mươi người là có thể đem Khương Phàm đặt tại nơi này.
Cơ Lăng Huyên quay đầu nhắc nhở Khương Phàm.
- Chờ một lát thì theo sát sư tỷ!
Khương Phàm chau mày:
- Cô thật muốn liều mạng?
- Lúc ngươi bốn chỗ tìm đường chết, không nghĩ tới sẽ có một màn này?
- Ta không nghĩ tới là cô sẽ mang người theo.
- Làm rõ ràng, sư tỷ ta là đang giúp ngươi xử lý vấn đề.
Cơ Lăng Huyên không sợ Ngu Khuynh Thành gây sự!
- Cô đây gọi là đang xen vào việc của người khác.
- Ngươi lặp lại lần nữa?
Mắt Cơ Lăng Huyên hiện lên tia sắt lạnh, bắt tay Khương Phàm lại.
- Ngươi còn dám tranh cãi với ta! Rời khỏi Lạc Chùy trọng địa, ta nhất định sẽ thu thập ngươi.
Khương Phàm không thể không thừa nhận lực lượng tiểu nha đầu này quá kinh khủng.
- Không có tôn ti!
- Tôn đại gia cô! Bộ dáng tiểu bất điểm(*) cô đây giống sư tỷ chỗ nào?
(*) Nhỏ bé, không đáng để ý tới.
- Tỷ tỷ ta mười sáu!
- Cô dù là sáu mươi sáu, cũng không giống là sư tỷ.
- Muốn ăn đòn?!
Cơ Lăng Huyên bỗng nhiên phát lực, quăng Khương Phàm lên.
Nhưng, lần này không phải đánh tới hướng mặt đất, mà điên cuồng vòng vo ba vòng ở tại chỗ, tốc độ nhanh đến nổi chỉ để lại tàn ảnh, đột nhiên buông tay, quăng tới phía Ngu Khuynh Thành.
Mặc dù trọng lực hơn một trăm hai mươi lần tràn ngập đất trời bao phủ Khương Phàm, nhưng Khương Phàm vẫn bị lực lượng mạnh mẽ vung ra hơn năm mươi mét.
- Ngu Khuynh Thành! Không phải cô muốn ta sao? Đến rồi đây!
Toàn thân Khương Phàm căng cứng, trong chốc lát đã rơi xuống đất, huyết khí sôi trào, bộc phát ra lực lượng toàn thân, nghiêng người phóng tới Ngu Khuynh Thành cách đó hai mươi mét.
- Hai người các ngươi dám đùa ta!
Sắc mặt Ngu Khuynh Thành hơi biến đổi, nhưng không có hỗn loạn, một tiếng quát, thúc giục hùng sư lao tới Khương Phàm.
Hùng sư gầm thét, móng vuốt chợt vỗ mặt đất, tử khí sôi trào xông về Khương Phàm.
Phía sau lưng Khương Phàm, cốt dực đâm ra khỏi da thịt, cuốn lên liệt diễm, điên cuồng chợt vỗ, mặc dù nặng lực áp chế hai cánh nhưng vẫn thành công nhấc lên cỗ kình khí.
Mắt thấy đã va chạm thân thể hùng sư, bỗng nhiên Khương Phàm phóng lên cao ba mét tránh khỏi hùng sư trùng kích, hắn nắm chặt tàn đao, sôi trào huyết khí, ngang nhiên bổ về phía Ngu Khuynh Thành.
Trong chốc lát bộc phát, phối hợp với tàn đao bá thế, lực lượng vững vàng vượt qua hai trăm ngàn cực cảnh.
Ngu Khuynh Thành vung Tử Hồn Đao lên, kích phát toàn lực ngang nhiên nghênh chiến.
Keng!
Tử Hồn Đao vỡ nát, tử khí cùng kim quang mãnh liệt nổ tung, Ngu Khuynh Thành kêu thảm bay ra ngoài.
Khương Phàm cưỡng ép chống đỡ tàn đao, nhưng thân thể đã bình ổn rơi vào trên lưng hùng sư, ngay sau đó cuồng dã bay lên không, đao thứ hai bộc phát, đao khí
cuồn cuộn, lực lượng tăng vọt.
Ngu Khuynh Thành quá sợ hãi, nàng điên cuồng thúc giục tử khí, liên tiếp ngưng tụ ba tấm chắn tử khí ỏ trước mặt, cũng trong thời gian ngắn nhất ngưng tụ ra áo giáp.
Ầm ầm!
Tử khí thuẫn liên tiếp vỡ nát, đao khí hung hăng bổ vào trên người nàng, áo giáp vỡ nát, huyết thủy vẩy ra.
Một vết đao dữ tợn xuất hiện ở nơi ngực, có thể nhìn thấy cả trái tim đang nhảy lên.
Cơ thể Ngu Khuynh Thành phun máu phè phè, cách mặt đất bay ngược mười mấy mét..
Danh Sách Chương: