Thế nhưng, thời điểm bây giờ của Dạ Thiên Lan khá tế nhị, bàn bạc chuyện này giống như cũng không quá phù hợp.
…
Phía bắc, Phượng thành, hơn năm mươi dặm bên ngoài.
Trong lúc bầu trời đêm đang bình tĩnh bất chợt lay động kịch liệt, như giang hà chập trùng, không gian nhấc lên như thủy triều, ngay sau đó tinh quang lấp lóe, quang ảnh rối loạn.
Cùng với tiếng oanh minh đinh tai nhức óc, một tòa cung điện nguy nga đụng đi ra.
Mọi người bên trong Phượng thành bị kinh động, đều tưởng rằng có bảo bối gì giáng thế, tranh nhau chen lấn vọt tới.
- Đây là thứ gì?
Lư Kính Thiên đạp trên tinh quang, ổn định nhấc người lên, chỉ là cung điện trước mắt để hắn không hiểu thấu.
Hình như là Kim Điêu kia chở toà cung điện này xông tới, sau đó... Ném cho hắn!
Là tình huống lúc ấy hỗn loạn, Kim Điêu vì đào mệnh, dứt khoát ném đi sao?
- Dược Vương các? Bên trong Ly Hỏa thánh địa?
Lư Kính Thiên hiếu kỳ đi tới đại điện, bên trong phiêu đãng mùi thuốc nồng nặc, nhịn không được muốn hít sâu mấy hơi.
Từ mặt đất đến bức tường đều khắc phù trận phức tạp, mê vụ phóng thích ra phía ngoài giống như linh lực, trên cột đá tráng kiện còn khảm đầy tinh thạch, tỏa ra ánh sáng mê người.
Nhưng, bên trong lại trống rỗng, không có cái gì.
Lư Kính Thiên từ lầu một đi đến tầng cao nhất, nhìn ra được cung điện từ cấu tạo đến bố trí đều rất dụng tâm, các tầng lầu, khu vực khác nhau đều có linh lực không giống nhau, nhưng không nhìn thấy người, cũng không có thấy dược liệu, càng không nhìn thấy đan dược.
- Hắn chở tòa điện này đi là muốn làm gì?
Lư Kính Thiên thật sự không nghĩ ra, nhưng, không thể giết chết bọn người Khương Phàm, thật sự là tiếc nuối.
Con quái vật kia là ai?
Chẳng lẽ là gia hoả trong Bạch Hổ tông kia?
Hắn biết Bạch Hổ tông gây chuyện ở Hoang Mãng nguyên, cũng biết ở trong đó có một người khổng lồ Niết Bàn cảnh.
Nhưng hắn không có thấy tận mắt, càng không có nghĩ tới cái gọi là người khổng lồ lại hơn hai trăm mét, khí tức kia, bộ dáng kia, đến bây giờ nhớ lại vẫn còn cảm thấy đáng sợ.
Nhất là chuôi binh khí nặng nề kia, vậy mà lại có thể bổ Tinh Thần Nghịch Loạn của hắn ra.
- Ai... Nên rời khỏi.
Lư Kính Thiên lắc đầu than nhẹ, vốn cho rằng hành động ở Nam Bộ rất dễ dàng, vụng trộm khống chế Khương Phàm, lại vụng trộm rút đi, thần không biết quỷ không hay.
Ai nghĩ tới, bên cạnh Khương Phàm lại có nhiều cường giả đáng sợ như vậy.
Tên Khương Phàm này, so với những gì mà bọn hắn tưởng tượng càng đáng sợ, cũng càng thần bí hơn.
- Ta đã tận lực, tiếp đó giao cho hoàng thất xử trí đi.
Lư Kính Thiên rời khỏi cung điện, chân đạp tinh quang, xông về bầu trời đêm.
Số lượng lớn cường giả Phượng thành chen chúc đi tới.
Nhưng, sau khi nhìn thấy mẫy chữ "Dược Vương các" trên cung điện, đều quá sợ hãi.
Lư Kính Thiên không biết Dược Vương các là cái gì, người sinh sống trên Hoang Mãng nguyên lại đều nghe nói qua.
Đây là cung điện bên trong Ly Hỏa thánh địa.
Đây là "Kho thuốc" Dược sơn của thánh địa. Làm sao lại xuất hiện ở đây?
Nam tử đạp tinh quang rời khỏi kia là ai?
- Nhanh đi thông báo Ly Hỏa thánh địa.
Sau khi cường giả Phượng gia đuổi tới đã lập tức phong tỏa hiện trường, phái người thông báo thánh địa.
Sáng sớm!
Ly Hỏa Thánh Chủ mang theo điện chủ các điện chạy tới nơi này, chỉ là khi nhìn thấy Dược Vương các trống rỗng, hắn suýt chút nữa ngồi liệt trên mặt đất.
- Hết rồi! Mất hết rồi?
Phạm Ngọc Thành và các điện chủ kinh ngạc đứng ở nơi đó, vẻ mặt hốt hoảng.
Cứ việc đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn cung điện sạch sẽ, ngay cả tấm ván gỗ đều không có để lại, vẫn cảm nhận được tuyệt vọng trước nay chưa có.
Dược Vương các trống rỗng!
Trăm vạn gốc dược liệu cất giữ bên trong mất hết rồi!
Các loại bảo dược quan trọng trân tàng, cũng đều mất hết rồi!
Đây là vốn liếng của Ly Hỏa thánh địa, cứ như vậy mà bị móc rỗng.
- Thật sự là Huyền Nguyệt hoàng triều làm sao? Vì sao! Vì sao?
Điện chủ Đan Đỉnh điện không khống chế nổi thân thể già nua mà run rẩy.
Hoàng Kim Sư Vương ngẩn đầu lên nhìn xung quanh cung điện trống rỗng:
- Rất nhiều người đều thấy được, tinh không sụp đổ, đại điện rơi xuống. Thời điểm bọn hắn chạy tới nơi này, cũng thấy có người từ bên trong đi ra, sau đó chân đạp tinh quang đi mất. Người kia hẳn là Các chủ Tinh Túc các, Lư Kính Thiên.
- Khẳng định là Khương Phàm. Cái gì Lư Kính Thiên, cái gì Tiêu Lạc Sư, tất cả đều là hắn bày ra.
Phạm Ngọc Thành gắt gao nắm chặt nắm đấm, nhận định Khương Phàm chính là kẻ cầm đầu.
Điện chủ Kim Thai điện vẫn còn có chút hoảng hốt:
- Khương Phàm cho dù có điên, cũng không có lý do đi dọn Dược Vương các được. Nếu thật là hắn làm, hắn sẽ còn trở lại Ly Hỏa thánh địa sao, đã sớm chạy đến Vô Hồi thánh địa.
Điện chủ Xích Diễm điện cũng nói:
- Là Kim Điêu cướp Dược Vương các đi, cũng là Lư Kính Thiên ở bên ngoài tiếp ứng, đây chính là sự thật. Mặc dù mắt thấy không nhất định là thật, nhưng chúng ta cũng hẳn là nên suy nghĩ đến Huyền Nguyệt hoàng triều một chút.
Phạm Ngọc Thành vẫn kiên trì thái độ mình:
- Không cần nghĩ tới cái gì cả, cưỡng ép bắt lấy Khương Phàm, tra tấn vào chỗ chết. Lại khống chế đám người Khương Hồng Võ kia lại, cũng hung hăng thu thập, chân tướng tự nhiên sẽ rõ.
Ly Hỏa Thánh Chủ nhắm lại hai mắt, cố gắng bình phục tâm tình mình:
- Tiếp tục đuổi bắt Lư Kính Thiên, mặc kệ như thế nào, đều là hắn cuốn đi Dược Vương các, hắn đều phải là phụ trách dược liệu bên trong Dược Vương các! Tiếp tục khống chế Khương Phàm lại, giám sát bọn người Khương Hồng Võ, tuyệt đối không thể để bất cứ kẻ nào rời khỏi Ly Hỏa thánh địa.
Phạm Ngọc Thành hướng về phía trước nói:
- Thánh Chủ, ta có câu nói rất khó nghe, nhưng nhất định phải nói. Ngẫm lại Ly Hỏa thánh địa trước đó, nhìn Ly Hỏa thánh địa bây giờ, từ sau trận lũ lụt kia, thánh địa chúng ta đâu còn có dáng vẻ thánh địa, đều đã trở thành trò cười.
- Ta có đề nghị, đừng lại bận tâm mặt mũi, trực tiếp dùng chút thủ đoạn tàn nhẫn. Ví dụ như, trước tiên giết Khương Phàm, xóa đi nhuệ khí của bọn người Khương Hồng Võ.