Khương Phàm bị lôi triều bao phủ, đau đớn kêu thảm.
Liệp Lôi Nghĩ đầu lĩnh thừa cơ giết tới, hai cái xúc tu trên trán trong nháy mắt vung ra hai đạo lôi quang, giống như là roi lôi điện quất vào trên thân Khương Phàm.
Thái Dương Chiến Y vỡ vụn tại chỗ, vị trí bên sườn bị đánh đến đổ máu, lộ ra xương trắng âm u.
Nếu như không có chiến y ngăn cản, hai đạo lôi quang kia vô cùng có khả năng chém vỡ Khương Phàm.
Khương Phàm kinh hồn, quả quyết huy động hai cánh nhanh chóng bay tán loạn về phía trước.
Liệp Lôi Nghĩ đầu lĩnh phát ra tiếng gào rít, điều động đàn Liệp Lôi Nghĩ hỗn loạn, tiếp tục đuổi bắt Khương Phàm.
Lôi triều cuồn cuộn, cường quang chiếu xạ khắp đất trời.
Có thể thấy rõ ràng nhiều loại bầy kiến ở khắp nơi các dãy núi, bọn chúng đều đang chạy vọt về phía trước.
Một tràng diện hiếm thấy để cho những người thí luyện các nơi rung động thật lớn.
Khương Phàm càng ngày càng phải chống đỡ trọng lực trận vực càng nặng, liều mạng huy động hỏa dực, bay vọt về phía trước.
Đàn Liệp Lôi Nghĩ dần dần tới gần, lôi quang đầy trời, kịch liệt nổ b ắn ra, không ngừng bao phủ Khương Phàm.
Khương Phàm thôi động Thái Dương Chiến Y, ngạnh kháng lôi triều, mặc dù bị đánh đến khí huyết sôi trào, miệng mũi chảy máu, nhưng không có một khắc nào đình chỉ.
Trong màn đêm giữa đất trời xa xa có một bia đá đứng vững ở nơi đó.
Bia đá nguy nga thẳng tắp, cao tới ngàn mét, ở trong núi bụi trăm mét cao vô cùng bắt mắt.
Phía trên khắc lấy cứng cáp chữ lớn —— cấm khu Bách Bội.
- Phía trước chính là nơi có trọng lực trận vực gấp trăm lần?
Khương Phàm cắn răng, nhanh chóng lao vùn vụt, càng là đi phía trước, thân thể tiếp nhận áp lực càng kh ủng bố hơn, máu tươi đều không từ sườn bên miệng vết thương mà phun tung toé ra.
Ầm ầm...!
Năm con đầu lĩnh bên trong đàn Liệp Lôi Nghĩ đều vọt tới phía trước nhất, dẫn dắt lôi triều sôi trào phía sau, cuồng vũ giữa trời cao, toàn bộ đánh tới phía Khương Phàm.
Mênh mông thanh thế giống như một biển lôi triều nhấc lên sóng lớn, sôi trào cả màn trời, rung động các dãy núi.
- A a a...!
Khương Phàm bị dìm ngập trong lôi triều đang sôi trào, cuồng liệt bạo kích, tăng thêm trọng lực áp chế, Khương Phàm cơ hồ muốn sụp đổ, nhưng vẫn cắn răng xông về Bách Bội cấm khu.
Độ cao nhiều lần hạ xuống!
Cơ hồ gần sát tới đỉnh núi!
Hai cánh huy động vô cùng gian nan, giống như muốn bị bẻ gãy.
Thời điểm đang áp sát Bách Bội cấm khu, Khương Phàm rốt cuộc cũng gánh không được nữa, từ trên cao nhào về phía mặt đất, chật vật đứng lên.
Năm con Liệp Lôi Nghĩ đầu lĩnh nhanh chóng giết tới, xúc tu nở rộ cường quang hừng hực, rút ra mười đạo lôi mang đánh tới Khương Phàm.
Khương Phàm chống người lên, vung tay tế ra Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.
Ầm ầm...!
Lôi mang va chạm đỉnh lô, nổ lên tiếng vang đinh tai nhức óc, như tuyệt thế chiến binh va chạm Thiên Sơn, oanh minh kịch liệt cuồn cuộn khắp dãy núi, lung lay mặt đất bao la.
Đàn Liệp Lôi Nghĩ chấn kinh, hỗn loạn dừng ở nơi xa.
Đúng vào lúc này, bên trong Bách Bội cấm khu truyền đến một tiếng kêu gào sắc nhọn, một con Yêu Nghĩ toàn thân nở rộ cường quang, phóng xuất ra khí thế kinh người, tập trung vào đàn Liệp Lôi Nghĩ cuồn cuộn ở bên ngoài.
Liệp Lôi Nghĩ bối rối tháo chạy, giống như vô cùng kiêng kị con Yêu Nghĩ bên trong Bách Bội cấm khu kia.
Khương Phàm nhịn xuống trọng áp, chật vật xông vào Bách Bội cấm khu, cũng tản ra hỏa diễm, trốn đến trong mảnh núi bụi ở một bên.
Khương Phàm ăn vào một viên đan dược, điều trị thương thế.
Nhưng áp lực gấp trăm lần này quá kinh khủng, tràn ngập đất trời bao phủ cả thân thể, giống như muốn nghiền nát hắn, máu tươi trong thân thể đang bị trọng lực cường đại đ è xuống không ngừng liên tục phun ra khỏi vết thương, căn bản không thể khống chế nổi.
Khương Phàm cũng bắt đầu hoảng hốt, cảm giác thân thể giống như là đã sắp bị đè nát.
May thay trong thanh đồng tiểu tháp còn giữ mấy viên huyết đan, Khương Phàm dùng sức lung lay đầu, cưỡng ép tỉnh táo lại, đem toàn bộ bọn nó nhét vào trong miệng để luyện hóa.
Mấy viên huyết đan tương đương với máu của vài con mãnh thú cũng mang theo khí tức sinh mệnh mênh mông, rất nhanh đã trợ giúp Đại Diệu Thiên Kinh ổn định thương thế.
Trước sau giày vò gần nửa giờ, vết thương miễn cưỡng xem như đã khống chế được.
Khương Phàm mệt lả ngồi dưới đất, chống đỡ trọng lực gấp trăm lần, tiếp tục điều trị huyết khí.
Bên ngoài Bách Bội cấm khu, số lượng lớn Yêu Nghĩ chiếm cứ tại đó, số lượng kinh người để cho người ta tê cả da đầu, nhưng từ đầu đến cuối bọn chúng cũng không có xông tới.
- Nơi này sao lại giống Đại Hoang như thế chứ? Đến ban đêm liền gặp nguy hiểm.
Khương Phàm có cảm giác như đã trở về từ cõi chết.
- Nơi này không giống với Đại Hoang! Ác linh Đại Hoang cứ chém giết, Yêu Nghĩ nơi này bạo động là do ngươi làm.
Đan Hoàng quở trách Khương Phàm.
Khương Phàm cười khổ lắc đầu, trước khi đến cũng không có ai nói cho hắn biết Lạc Chùy trọng địa lại còn là thế giới của Yêu Nghĩ, trách không được ban ngày lại an tĩnh như vậy.
- Hỗn Độn Tử Phủ cố ý hố ngươi.
Đan Hoàng âm thầm rung động, theo lý thuyết, Hỗn Độn Tử Phủ hẳn phải giới thiệu kỹ càng tình huống nơi này.
- Không có phong độ hoàng tộc chút nào.
- Trong trí nhớ của ngươi, có Hỗn Độn Tử Phủ sao?
- Không có.
Khương Phàm lắc đầu, trong trí nhớ tất cả đều là tình huống vạn thế hoàng triều, chém giết tại chiến trường Bách Tộc, cùng sứ mệnh trùng sinh, đối với chuyện khác, trừ phi đặc biệt mãnh liệt, ngoài ra, trong trí nhớ không có vết tích gì.
Bầy kiến hỗn loạn phía ngoài Bách Bội cấm khu một hồi mới dần dần rút đi, trở về lãnh địa của bọn nó, tiếp tục săn giết những người thí luyện.
Khương Phàm vừa muốn thở phào, đột nhiên cảm giác núi đá phía sau lưng có biến, trước tiên hắn bổ nhào về phía trước, nhưng trọng lực gấp trăm lần đè ở trên người, bình thường có thể nhào ra năm sáu mét, bây giờ lại chỉ đập ra được một mét, cũng may hắn phản ứng nhanh, không lo được chật vật, dùng cả tay chân leo ra phía trước vài mét.
Oanh!
Núi đá cứng rắn đột nhiên nổ tung thành một cái lỗ lớn, năng lượng bạo tạc cực kỳ mạnh mẽ, đá vụn như lôi điện nhanh chóng nổ b ắn ra.
Một con kiến kích cỡ tương đương con trâu con màu sắc rực rỡ từ bên trong bò đi ra, hai con mắt tiếp cận Khương Phàm..
Danh Sách Chương: