Tay phải Triệu Kinh Vĩ lập tức vỡ vụn, bị chấn động mãnh liệt lật tung thân thể, chật vật tháo chạy.
- Triệu Kinh Vĩ, giết hắn!
Triệu Kính Quốc ở phía xa hét lớn, sau khi chật vật vén lui núi lớn liền lập tức bộc phát khí tức như lũ quét, so với trước đó càng mạnh hơn, tiếng hỗn chiến gào thét tràn ngập đất trời.
- Khương Phàm, ngươi sẽ chỉ đứng đấy sao?
Triệu Kinh Vĩ cưỡng ép ổn định, sau đó thiêu đốt huyết khí, lần nữa lao thẳng đến Khương Phàm.
Đây là trận chinh chiến sau cùng của hắn, càng là trận giao phong được toàn Thương Huyền chú ý, hắn đã làm xong chuẩn bị toàn lực ứng phó, cũng đã làm xong chuẩn bị ngang nhiên chịu chết.
Nhưng với cục diện trước mắt cùng với những gì hắn mong muốn hoàn toàn không giống nhau.
Cái này không chỉ có để hắn cảm nhận được nhục nhã, càng là bị Thiên Nhân Chiến Khu cao ngạo đang lừa xấu hổ.
- Khương Phàm!! Tiếp chiến cho ta!!
Triệu Kinh Vĩ tới gần Khương Phàm, trước một khắc, khí tức kịch biến, năng lượng phun trào, toàn bộ mái tóc như thác nước trút xuống, con ngươi lập lòe kim quang.
Cả người hình thành trận vực vô hình, quét sạch hơn mười dặm, mảnh không gian này triệt để đặt vào khống chế.
Đây là một loại khí tức kinh người, tựa như một Thiên Nhân chân chính vượt qua Thái Cổ mà đến, bễ nghễ nhân gian.
Oanh một tiếng, Triệu Kinh Vĩ đưa tay, kỳ quang như sấm, năng lượng lao nhanh, bóp ra một cái ấn quyết phức tạp, ngưng tụ thành một bóng dáng Thiên Nhân tại giữa hai tay.
Bóng người này mơ hồ vặn vẹo, lại cuồng bá vô địch, tản ra khí tức càng là kinh người.
Giống như là Thiên Nhân chân chính, ngưng tụ ra tuyệt thế thần thông.
Đây là Thiên Nhân Ấn!
Một trong những lực lượng cấm kỵ mạnh nhất của Thiên Nhân Chiến Khu!
Thời kỳ Thái Cổ, Thiên Nhân Chiến Khu hoành hành thiên hạ, Thiên Nhân Ấn vừa ra, vạn tộc hồi hộp.
Triệu Kinh Vĩ hằm hằm nhìn Khương Phàm, khống chế Thiên Nhân Ấn quét ngang về phía trước.
Nhưng...
Không gian xung quanh Khương Phàm đột nhiên vặn vẹo, xuất hiện một khoảng không đen ngịt thần bí.
Khi Triệu Kinh Vĩ toàn diện giam cầm trong không gian, hắn đã cưỡng ép khai phách ra lỗ đen không gian của mình.
Sắc mặt Triệu Kinh Vĩ lại lần nữa biến đổi, tốc độ tăng vọt, nhưng lỗ đen bỗng nhiên biến mất, cuốn đi Khương Phàm.
- Đánh hụt??
- Đó là vũ khí Không Gian sao?
- Trực tiếp biến mất?
Toàn trường lập tức có phản ứng, vậy mà lại có thể cưỡng ép rời khỏi chiến trường dưới sự giam cầm của Thiên Nhân, vũ khí này quá bá đạo, thật không đơn giản.
- Không tốt!!
Số lượng lớn ánh mắt cường giả hoàng đạo lại cùng lúc chuyển đến một chỗ khác của chiến trường Đại La sơn —— nơi Triệu Kính Quốc cuồng chiến với 'Đám đá'!
Một cái lỗ đen chống ra không gian, bên trong là Khương Phàm đang đưa tay nâng Thái Tổ sơn đi ra.
Trong chớp mắt, tám mươi mốt ngọn núi lớn bỗng nhiên đứng im.
Bất luận là tiến công, hay là rút lui, toàn bộ đều dừng ở giữa không trung.
Triệu Kính Quốc bỗng nhiên ngẩng đầu, giật mình trước cái gì đó không ổn, không lo được hít thở, cơ hồ không chần chờ chút nào, toàn thân lập tức tăng vọt khí tức, ngưng tụ Thiên Nhân Ấn.
- Muộn rồi!
Khương Phàm lật tay thả Thái Tổ sơn rơi xuống, ý thức câu thông Đại Địa Mẫu Khí, xuyên suốt Đại Sơn Thượng Cổ, thi triển ra tuyệt kỹ Lục Táng —— Sơn Hà Đại Táng!
Ầm ầm!!
Đại La sơn lay động mãnh liệt, sóng triều tai nạn phóng lên tận trời, bao phủ Triệu Kính Quốc, chấn động đến việc hắn đang muốn cưỡng ép khống chế không gian.
Lấy Thái Tổ sơn cầm đầu, tám mươi mốt ngọn núi lớn làm nguyên, uy lực đại táng kích phát ra năng lượng, như mở cống vỡ đê, như sơn băng địa liệt, trong lúc thoáng qua đã che mất Triệu Kính Quốc.
Trên dưới hai nguồn năng lượng cuồng triều, một cái hủy diệt, một cái nặng nề, đều mênh mông đến cực hạn.
Triệu Kính Quốc còn không có thành hình nên Thiên Nhân Ấn đã theo đó mà sụp đổ!
Hắn cực lực muốn chống cự, nhưng năng lượng xung quanh lại cuồn cuộn như cuồng phong bạo vũ, như biển gầm sôi trào, cuồng bạo càng không nhận hắn khống chế.
- A!!
Triệu Kính Quốc điên cuồng giãy dụa, lại tiếp tục chìm xuống.
Ngay sau đó, núi lớn rơi xuống, vô tình cuồng kích, lại liên miên bất tuyệt, mỗi một ngọn núi đều mang theo trọng lượng mấy triệu tấn, tràn ngập đất trời vọt vào bên trong thủy triều đại táng hỗn loạn.
Triệu Kính Quốc lần lượt muốn xông ra, nhưng lại một lần rồi một lần bị đánh xuống.
Càng ngày càng chật vật, càng ngày càng suy yếu!
Máu tươi phun tung toé, nhuộm đỏ cả địa tầng, hài cốt vỡ vụn, răng rắc đến chói tai.
Hình ảnh mai táng này cực kỳ rung động, thủy triều tai nạn bạo động đã lần nữa chấn kinh toàn trường.
Ngay cả rất nhiều thiên kiêu hoàng đạo cũng hơi nhíu mày, đây là võ pháp Thái Tổ sơn diễn biến đi ra sao?
Không hổ đã từng là chiến binh của Thái Võ Nhân Hoàng!
Quá bá đạo, quá kinh khủng!!
Khương Phàm đứng giữa không trung, lạnh lùng nắm bạo động phía dưới trong tay, cũng không có kiểu thi triển một lần liền suy yếu đến hôn mê giống như trước đây.
Năm tháng dốc lòng nghiên cứu, để hắn đã có thể phạm vi cùng quy mô, cùng uy thế khống chế Sơn Hà Đại Táng.
- Khương Phàm! Buông hắn ra cho ta!
Triệu Kinh Vĩ ở phía xa gào thét, đạp tan không gian, cường thế giết tới, quả quyết ngưng tụ ra đạo Thiên Nhân Ấn thứ hai, mà so lần đầu tiên càng mạnh.
Ầm ầm!
Đất trời cuồn cuộn, khí tức kinh khủng lại lần nữa tràn ngập.
Một hư ảnh Thiên Nhân lần nữa được ngưng tụ, mơ hồ mà mông lung, nhưng sức chấn động kia lại làm cho tất cả mọi người đều cảm nhận được nhịp tim đập nhanh, có một loại kiềm chế khó tả, nhịn không được liền muốn thần phục.
- Đây mới thực là Thiên Nhân Ấn! Khương Phàm, nhận lấy cái chết!!
Triệu Kinh Vĩ hét lớn, hai tay giam cấm Thiên Nhân Ấn, xông giết về trước.
Toàn thân hắn giao hòa cùng thiên địa, cộng minh cùng không gian, lần trùng kích thời khắc này đã nhấc lên triều cường không gian vô tận, tràng diện rung động lòng người.
Khương Phàm chỉ lên trời một kích, nhấc lên tử khí triều dâng bành trướng.
Như những cơn lốc tuôn ra, như cuồng lôi bá liệt, tử khí mãnh liệt ngưng tụ lại thành Thiên Đao kinh thế, cường quang sáng chói, bá uy cuồn cuộn.
Giờ khắc này Khương Phàm đều phảng phất Chiến Thần phụ thể, khuôn mặt nghiêm túc, da thịt phát sáng.
Sâu trong khí hải, tàn hồn Bá Đao từ đầu đến cuối vẫn luôn yên lặng, đã thức tỉnh!
- Tế Thiên Thức!
Khương Phàm, tàn hồn, cơ hồ trăm miệng một lời, đao cương bá liệt ngưng thực trong nháy mắt, tiếng tranh minh vang động cả trời, phảng phất tuyệt thế chiến đao chân chính xuất thế, mặt ngoài đều hiện lên ra văn ấn giết chóc phức tạp mà thần bí.
Ngay sau đó, năng lượng trong thiên địa từ bốn phương tám kéo tới, như giang hà, biển hồ, cuồn cuộn không dứt.
Không chỉ có năng lượng trong thiên địa, càng quan trọng hơn là sóng triều tai nạn mà Khương Phàm vừa mới nổ tung.
Triệu Kính Quốc đang giãy dụa gào thét lòng đất, không chỉ có khó mà khống chế số lượng, mà cơ thể càng bị vô tình tàn phá.