- Ngươi có thể giật đồ, nhưng ngươi không thể đoạt với ta.
- Ta cứ đoạt, ngươi có thể làm gì?
- Ha ha, rất ngông cuồng.
- Vậy cũng không, nam tử không cuồng chút còn có thể gọi nam tử?
- Ngươi biết ta là ai sao?
- Ngươi biết ta là ai sao!
Khương Phàm có chút ngẩng đầu, đi về phía trước hai bước.
- Ngươi là ai?
Nam Cung Cẩm Thành khẽ nhíu mày, cường thế như vậy, chẳng lẽ là người của Chí Tôn Kim Thành?
- Người chữa bệnh, chuyên trị các loại không phục.
Nam Cung Cẩm Thành tức giận cười, lần đầu tiên gặp được người ngang ngược như thế:
- Ta tên Nam Cung Cẩm Thành...
- Ta chẳng quan tâm ngươi tên là gì. Muốn trị bệnh sao? Bình thường ta thu phí là ba cái khấu đầu, ta thấy ngươi bệnh không nhẹ, nên tăng giá.
- Ngươi rất ngông cuồng.
- Lời giống vậy, không phải lặp lại hai lần sao? Võ viện các ngươi ngoại trừ dạy võ pháp, không dạy chút ngôn ngữ ăn nói?
- Ngươi đang lăng mạ võ viện?
- Miệng không lưu loát, đầu còn không dùng được. Tùy tiện nói một câu liền lăng mạ võ viện rồi? Ta là đang lăng mạ ngươi.
Khương Phàm rất không khách khí đỉnh hắn hai câu, quay người muốn rời khỏi.
- Ta để cho ngươi đi rồi sao?
Nam Cung Cẩm Thành bước nhanh đi đến chỗ Khương Phàm, đưa tay sắp bắt được.
Khương Phàm quay người, một bàn tay quất vào mặt Nam Cung Cẩm Thành.
Quá đột nhiên!
Đùng, âm thanh giòn vang, bàn tay rắn chắc quất vào trên mặt hắn, thanh âm thanh thúy quanh quẩn trong rừng cây.
Các học viên Phạm Thiên thư viện đều trừng to mắt, khó có thể tin được mà nhìn một màn này.
Nam Cung Cẩm Thành lệch đầu qua một bên, khóe miệng tràn ra vết máu, ánh mắt của hắn lắc lư, cũng khó có thể tin:
- Ngươi đang làm gì?
- Ngươi chưa thấy qua, hay là không có chịu qua, cái này gọi là... Đánh mặt!!
Khương Phàm đột nhiên giơ tay lên, lại quất về phía mặt Nam Cung Cẩm Thành.
Nam Cung Cẩm Thành lần này kịp phản ứng, kịp thời né tránh, nhưng đầu ngón tay Khương Phàm vẫn xẹt qua gương mặt của hắn, lại cắt ra mấy vết máu.
- Ngươi gây nhầm người.
Nam Cung Cẩm Thành nhanh chóng lui lại, linh lực toàn thân cuồn cuộn, hóa thành cuồng phong màu tím, nhanh chóng hội tụ tại lòng bàn tay, hình thành một cơn gió lốc đẹp đẽ, lớn chừng bàn tay, lại gào thét như sấm, giống như vòng xoáy đang thôn phệ lấy Phong nguyên lực giữa đất trời.
Bảy vị đệ tử thư viện ở phía sau hắn gạt ra, kích phát linh văn, giằng co với Khương Phàm:
- Ngươi biết hắn là ai không? Hắn là đệ tử thiên tài "Viện chữ Thiên" của Phạm Thiên thư viện, cũng là hài tử của cốc chủ Cuồng Phong cốc.
- Ngươi biết ta là ai không? Ta là đệ tử thân truyền của Thánh Chủ thánh địa, Tô Lăng đều gọi ta một tiếng ca ca, ta vừa mới giết ba tên thánh văn của Chí Tôn Kim Thành, đám ngu xuẩn kia đến bây giờ còn chưa bắt được ta. Ta sẽ sợ các ngươi?
Khương Phàm cố ý xếp đặt ra tư thái phách lối, lớn tiếng la lên.
- Ngươi là đệ tử thánh địa?
Khuôn mặt đám người Nam Cung Cẩm Thành có chút động.
Đệ tử thân truyền của Thánh Chủ?
Còn có quan hệ thân mật cùng Tô Lăng?
Lại còn giết thánh văn hoàng tộc!!
Gia hỏa này rốt cuộc là ai, tại sao không có gặp qua?
Phạm Thiên thư viện bọn hắn mặc dù có thực lực siêu việt hơn thánh địa, cũng có lực ảnh hưởng rất mạnh, nhưng tuyệt đối không nguyện ý đối kháng cùng thánh địa.
- Ngươi giết thánh văn của Chí Tôn Kim Thành?
Tô Lăng đều rất bất ngờ.
- Kêu cái gì Hứa Nguyên Khôi, Hứa Nguyên Giáp, còn có Hứa Thương gì đó, ba thú văn, phách lối không ai bì nổi, bị ta chụp chết. Đám người Hứa Đan bây giờ đang dẫn người truy sát ta đây.
Khương Phàm cố ý phách lối dương dương đầu, đưa tay chỉ đến bọn người Nam Cung Cẩm Thành:
- Chớ chọc ta, nếu không ta giết chết các ngươi!
Sắc mặt bọn hắn rất khó coi, là đệ tử thư viện, từ trước đến nay bọn hắn rất cao ngạo, ở bên ngoài cũng được người người tôn trọng, chưa từng có ai dám chỉ vào bọn hắn đe dọa như thế.
- Đừng quấn lấy ta!
Khương Phàm lui lại hai bước, chào hỏi Tô Lăng:
- Ở trong đó không có ta thứ muốn tìm, đi tới chỗ khác nhìn. Có phải đi đến phía trước ba trăm dặm hay không?
Tô Lăng biểu hiện có chút quái dị, nhưng vẫn đi theo Khương Phàm.
Khương Phàm chạy:
- Nhanh đuổi theo, ta rất gấp.
- Ngươi đang tìm cái gì? Cái gì ba trăm... A...
Tô Lăng vừa muốn mở miệng liền bị Khương Phàm bắt lấy cánh tay, kéo lấy xông vào rừng rậm.
- Thật ngông cuồng! Ta biết không ít người của thánh địa, nhưng chưa từng thấy kẻ nào cuồng như thế, lỗ mũi đều đưa đến bầu trời.
- Tô Lăng thật đúng là đi theo, hắn giống như không phải người của Đại Diễn thánh địa chứ.
- Hắn cũng dám giết thánh văn hoàng tộc? Không phải giữa thánh địa và hoàng tộc đều duy trì tôn trọng sao?
Các học viên Phạm Thiên thư viện đều rất tức giận, người của thư viện ở đâu lại không được người khác tôn trọng, hỗn đản này cũng quá không coi ai ra gì.
Một học viên đột nhiên nói:
- Gia hỏa này chính là tìm đường chết, chúng ta có nên giúp hắn một chút hay không.
Học viên khác không hiểu thấu:
- Giúp hắn? Có ý gì?
Học viên này cười lạnh nói:
- Không phải hắn kiêu ngạo nói người của Chí Tôn Kim Thành đều đang lùng bắt hắn sao? Chúng ta đi cùng Chí Tôn Kim Thành chào hỏi!
- A, ý kiến hay.
Các học viên thư viện đều nhao nhao nhìn về phía Nam Cung Cẩm Thành.
Nam Cung Cẩm Thành trầm mặt như nước, nhìn phương hướng Khương Phàm rời khỏi, lạnh lùng nói:
- Chúng ta không nên nhúng tay ân oán giữa hoàng tộc cùng thánh địa, nhưng hắn không biết tốt xấu, đừng trách chúng ta không khách khí.
- Hắn là đi đến bên kia, còn nói muốn chạy ba trăm dặm? Chúng ta ở chỗ này làm tiêu ký, nhanh tìm người của Chí Tôn Kim Thành.
- Chờ một chút! Làm sao chúng ta tìm được Chí Tôn Kim Thành? Nếu như trong thời gian ngắn có thể gặp được, bọn hắn còn có thể truy đuổi qua được, nếu như chúng ta năm ba ngày không đụng tới, tên hỗn đản kia đã sớm chạy xa.
- Mặc kệ nó, thử thời vận chứ sao. Không đụng tới, chính là vận khí của chúng ta không tốt, nếu đụng tới, chính là vận khí của tên hỗn đản kia không tốt.
Các học viên mồm năm miệng mười thảo luận.