Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Rống!! 

 Một cái đầu màu đen to lớn xô ra vòng xoáy trước nhất, mãnh liệt đong đưa thân thể, hiện ra toàn bộ diện mạo, dài đến vạn mét, giống như là một hòn đảo màu đen, cưỡng bức nện vào bên trong tầm mắt của bọn hắn, mang đến đả kích cường liệt. 

 - Cự Côn? 

 Số lượng lớn cường giả kinh sợ lui mấy bước, theo bản năng cho là con Cự Côn cảnh giới Thánh Vương kia, cũng khẩn trương nhìn đến bên trong thủy triều không phải có cường hãn mãnh thú khác đi theo. 

 Nhưng, bọn hắn rất nhanh đã phát hiện khí tức Cự Côn giống như đều chưa tới Thánh Linh, trên lưng cũng không có mãnh thú, ngược lại là một nam tử thân hình thẳng tắp đứng đấy. 

 - Khương Phàm? 

 Rất nhiều người lại lần nữa sửng sốt một chút, nhìn đến hoa mắt rồi sao? 

 Làm sao Khương Phàm cưỡi một đầu Cự Côn lao ra ngoài? 

 - Các vị còn chưa đi sao? Ha ha, vừa hay nhìn tọa kỵ ta vừa bắt thế nào! 

 Khương Phàm cởi mở cười, tiếng cười quanh quẩn trong đại dương mênh mông rộng lớn. 

 Bạch Tai đứng ở phía sau hắn, diễn biến ra từng sợi xiềng xích bạch cốt to lớn đâm vào Cự Côn trong thân thể, buộc hài cốt nó lại, cưỡng ép thao túng. 

 Cự Côn mãnh liệt đong đưa, đau đớn gào thét, nhìn mười phần thê thảm. 

 Đương nhiên, đây là đang diễn kịch! 

 - Khương Phàm hàng phục một Cự Côn? 

 - Đây là Cự Côn cảnh giới Bán Thánh sao? Trong thế giới mới lại còn cất giấu càng nhiều Cự Côn! 

 - Trách không được tên điên này lại kéo tới bây giờ mới ra ngoài, thì ra là đi trộm Cự Côn, gan thật lớn. 

 - Cự Côn, trực hệ huyết mạch gần Côn Bằng nhất. 

 Quần hùng bạo động, ai cũng không nghĩ tới Khương Phàm lại kéo lấy một con Cự Côn hơn vạn mét vọt ra ngoài. 

 Đôi mắt đẹp của Tử Ngữ Yên sinh huy, nhìn nam tử phách lối kia, trong lòng lần nữa nổi lên cảm giác khác thường. 

 Nàng sinh ra ở tổ sơn, lớn lên ở tổ sơn, đều là tiếp xúc những nam tử ôn tồn lễ độ, và tăng lữ trang nghiêm túc mục, còn chưa từng thấy nam tử nào điên cuồng đến từ trong lòng như thế này, thật giống như... Giống như... Lần đầu tiên nhìn thấy nam tử chân chính. 

 - Xong, thất sủng. 

 Đại Vương khóc không ra nước mắt. 

 Cự Côn, bá chủ hải vực, huyết mạch cường hãn hoàn toàn có thể chống lại nó. 

 Mấy tháng kia hỏa lực không ngớt, chẳng lẽ vận khí đều phun không còn nữa? 


 Nghiệp chướng! 

 Khương Phàm cố ý ngay trước mặt mọi người kéo Bạch Tai cùng Cự Côn vào trong Thông Thiên Tháp, sau đó đối mặt với con Hám Hải Thú ở nguy nga to lớn ngay phía trước kia: 

 - Thái Uyên Cực Địa? Ta không có tìm các ngươi, vậy mà các ngươi lại chủ động tới. Viên thịt phía trên cái kia, ngươi là... 

 Viên thịt? 

 Toàn trường an tĩnh, vô số người đồng loạt nhìn về phía Nam Cung Đấu Hồn. 

 Trước đó thật không có nghĩ đến chỗ nào, cũng là không dám nghĩ lung tung, chỉ có kính sợ, nhưng Khương Phàm thình lình một cuống họng, bọn hắn hoảng hốt, suýt chút đã nữa phun ra ngoài. 

 - Phần Thiên Thần Hoàng, hân hạnh, tại hạ Nam Cung Đấu Hồn. Lần đầu gặp mặt, chuẩn bị cho ngươi một phần lễ vật. 

 Giọng của Nam Cung Đấu Hồn vừa mới rơi xuống, mặt biển xung quanh con đường vòng xoáy đột nhiên nổi lên gợn sóng, bọn người Nam Cung Minh ẩn nấp dưới đáy biển toàn bộ đều hiện ra, pháp trận giết chóc bỗng nhiên thành hình. 

 Thoáng chốc, hắc ám tuôn ra, tử khí cuồn cuộn, pháp trận chật ních khắp tám mươi dặm, che mất Khương Phàm. 

 - Khương Phàm, chúng ta chờ ngươi rất lâu. 

 Nam Cung Minh và ba vị Thánh Linh cao giọng quát đến chói tai, liên thủ thôi động chín tòa hắc tháp. 

 Hắc tháp giống như là Sâm La điện đột nhiên xô ra khỏi Địa Ngục, âm trầm tà ác, tử khí vờn quanh, đánh ra những sợi xiềng xích giá lạnh, hoành hành trong hắc ám, quấn chặt lấy Khương Phàm. 


 Khương Phàm vội vàng không kịp chuẩn bị, bị xiềng xích quấn quanh. 

 Sinh cơ thịnh vượng trong cơ thể lập tức bị xâm nhập, giống như là bị cự thú chín đầu cắn lấy, điên cuồng hấp thu khí tức sinh mệnh, thậm chí là hồn khí! 

 Chín tòa hắc tháp này đều là Quỷ khí trấn tộc của Thái Uyên Cực Địa, cũng là vũ khí cường hãn liên hợp Trấn Ngục Huyết Tháp trấn thủ U Minh. 

 Chín sợi xiềng xích như là Tử Vong pháp tắc đến từ U Minh Địa Ngục, có thể thẩm phán sinh tử của người khác!! 

 Khương Phàm điên cuồng giãy dụa, lại bị gắt gao vây khốn, thân thể điêu luyện nhanh chóng gầy gò nhanh đến mức mà mắt thường cũng có thể thấy được, tinh khí thần càng là nhanh chóng uể oải, ngay cả linh hồn Chu Tước đều như là bị xiềng xích cầm giữ. 

 - Khương Phàm, thời điểm ngươi sát hại tộc nhân Thái Uyên ta, có từng nghĩ tới ngày hôm nay? 

 Nam Cung Đấu Hồn thấy Khương Phàm đã bị khốn trụ, sát ý tăng vọt, ra tay vô tình, tự mình tế khởi Trấn Ngục Huyết Tháp, huyết tháp lay động mãnh liệt, khí thế cuồng bạo không gì sánh được, bộc phát ra hàng vạn tia sáng tử vong, tràn ngập khí tức nguyền rủa, khí tức âm hiểm, như vạn mũi tên cùng bắn, toàn bộ đều đánh về phía Khương Phàm. 

 Toàn trường kinh hô, cho dù là đã có chuẩn bị, nhưng cũng không nghĩ tới sau khi Thái Uyên Cực Địa đi lên lại dữ dội như vậy, thật sự đã khốn trụ được Khương Phàm. 

 Không hổ là sứ giả Địa Ngục, năng lượng tà ác như thế này thật không phải là ai cũng đều có thể chống cự. 

 - A a... 

 Khương Phàm đau đớn tức giận gào thét, Phần Thiên Diệt Thế Viêm như dòng lũ mở cống, mãnh liệt lao ra, đốt cháy tử khí, xua tan hắc ám, khuấy động nhiệt độ kinh khủng quét sạch pháp trận tử vong. 

 Nhưng, pháp trận tử vong vô cùng vững chắc, lại gánh vác được đòn phản kích điên cuồng này của Khương Phàm. 

 Trong pháp trận, tất cả cường giả áo mặc bào đen đều đang điên cuồng ra sức, hai chữ Thái Uyên ở phía trên đều giống như trái tim đang bành trướng nhảy lên. 

 Giờ khắc này bọn hắn tương đương với việc hoàn toàn tế hiến mình tặng cho Nam Cung Minh và ba vị Thánh Linh, bọn người Nam Cung Minh thì tế hiến mình cho chín tòa tháp đen. 

 Chín tòa tháp đen đều bị kích phát ra uy lực và năng lượng cực mạnh. 

 Chỉ cần những ngọn tháp đen không bị phá, pháp trận vững như bàn thạch, tất cả mọi người ở bên trong đều sẽ bình yên vô sự! 

 Hắc tháp trấn áp thô bạo, tử khí sôi trào cuồn cuộn, cung cấp vật dẫn cho ánh sáng tử vong mà Trấn Ngục Huyết Tháp thả ra hoành hành, hơn một nửa đều xuyên qua liệt diễm sôi trào, bạo kích ở trên thân Khương Phàm. 

 Khương Phàm giống như là bị vạn tiễn xuyên thân, suýt chút nữa liền muốn chết bất đắc kỳ tử ở chỗ này, nhất là linh hồn đau nhói, để toàn thân hắn co rút. 


 Cùng lúc đó, tử khí trong pháp trận tử vong cuồn cuộn kịch liệt, dập tắt liên miên liệt diễm, muốn một lần nữa thôn phệ Khương Phàm. 

 - Khương Phàm, ngươi không nên trêu chọc Thái Uyên Cực Địa chúng ta. 

 Nam Cung Đấu Hồn tự mình thôi động Trấn Ngục Huyết Tháp, tỉnh lại Quỷ Chủ ngủ say ở bên trong. 

 Trấn Ngục Huyết Tháp lao đi, xung quanh bắn ra huyết quang quỷ dị, bên trong huyết quang như ẩn như hiện các loại Luyện Ngục, cung điện, huyết trì, cốt sơn, như là chiếu ảnh từ Địa Ngục, mang đến cảm giác kinh dị áp bách. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK