Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng lẽ kẻ cầm đầu là Tô gia?

Sáng sớm hôm nay, Kiều Vạn Niên đột nhiên tới bái phỏng, nhưng cái gì cũng đều không có nói rõ, chỉ là mời hắn tới đây, nói sau khi hừng đông hung thủ tự sẽ lộ diện.

Nhân Hoàng một mực phỏng đoán là Hoàng Phủ gia tộc, thậm chí đang tính toán có phải nên lợi dụng cơ hội lần này, hung hăng ép Hoàng Phủ gia càng ngày càng trương dương một chút hay không.

Không nghĩ tới, lại là Tô gia.

Tô Nhã?

Khẳng định là nha đầu điên thiếu quản giáo lại không hiểu tự ái kia!

Đúng vậy, giống như cũng chỉ có nàng mới có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.

- Nhân Hoàng, hung thủ tới.

Kiều Vạn Niên ngữ khí rất bình tĩnh, nghe không ra bất kỳ gợn sóng tâm tình gì.

Tô Thiên Can liên tiếp hít thở năm lần, mới đè xuống bối rối trong lòng mình, cố gắng bình tĩnh đi đến sâu trong Thanh Bình uyển.

Hắn vẫn ôm mấy phần may mắn, suy đoán Kiều Vạn Niên chỉ là đến thỉnh cầu hoàng thất trợ giúp, cũng không phải đã bắt được Tô Nhã thật.

Lý do vẫn là, nếu quả thật Kiều gia đã bắt được Tô Nhã, khẳng định sẽ cãi nhau, thậm chí trực tiếp tấn công mạnh Tô gia.

Nhưng, hi vọng của hắn rất nhanh đã tan vỡ.

Nhân Hoàng quay người, thân thể thẳng tắp tản ra uy thế như núi cao, trong đôi mắt thâm thúy lóe ra ý lạnh thấu xương.

- Tô Nhã làm như thế là do ngươi chỉ điểm?

Tô Thiên Can cuống quít quỳ xuống, cao giọng nói:

- Nhân Hoàng bớt giận! Chuyện này tất cả đều là một mình Tô Nhã làm, nàng không hề thương lượng cùng bất kỳ kẻ nào trong gia tộc, cũng không có hợp tác cùng những người khác. Nàng chỉ là lợi dụng thân phận của mình, sớm tiến vào hoàng cung, sau đó dùng Khô Lỗi Phù cùng Lôi Đình Phù tính kế Kiều gia. Nàng cũng chỉ xúc động nhất thời, mới làm việc ngốc, tuyệt đối không có cố ý muốn mạo phạm hoàng thất.

Quả nhiên là Tô Nhã!

Nhân Hoàng tăng vọt uy thế, không gian xung quanh đều giống như nhận phải trọng kích mà bò đầy vết nứt.

- Ngươi gọi cái này là xúc động nhất thời? Đợi ngày nào đó nàng nổ chết hoàng tử công chúa, cũng là xúc động nhất thời?

Tô Thiên Can vội vàng nói:

- Nhân Hoàng bớt giận, là Tô Thiên Can thần quản giáo không tốt, gây thêm phiền toái cho hoàng thất. Tô gia nguyện ý gánh chịu hậu quả, nguyện ý trả giá đắt!

- Luôn mồm đều là hoàng thất, Kiều gia chúng ta thì sao?

Kiều Vạn Niên buông thõng tầm mắt, ngữ khí lạnh nhạt, đè ép sát ý trong lòng:

- Nếu Tô Thiên Can thừa nhận, ta cũng không cần phải nhiều lời. Nhân Hoàng, hài tử của thần Kiều Thiên Mạch không chống đỡ được, hai nữ nhi Vô Song cùng Vi Nhi và con rể Bảo Nam của thần, đều chết trên nửa đường về. Còn có bốn chất nhi của thần, chỉ sống mỗi Vĩnh Đạt, nhưng khí hải đã nát, đang cứu giúp.

- Ai...

Nhân Hoàng thở dài, cũng cảm thấy khổ sở thay hắn.

Đại tân sinh Kiều gia chỉ còn một nữ hài tử.

Mặc dù còn có con rể, nhưng chung quy vẫn là người ngoài.

- Vạn Niên, chuyện đã phát sinh...

Nhân Hoàng đang muốn an ủi, Kiều Vạn Niên lại nói:

- Nếu như là quyết đấu bình thường, ta có thể chấp nhận bất kỳ kết quả gì. Nhưng bọn hắn đều không có chút nào chuẩn bị đã bị nổ nát vụn như thế, thần thật... Thật... Không chấp nhận được!

- Tối hôm qua khi tra được hung thủ, thần hận không thể giết đến Tô gia, cùng Tô gia đánh nhau sống chết, từ dưới núi giết tới đỉnh núi, giết cho máu chảy thành sông, báo thù cho những hài tử của thần.

- Trên dưới Kiều gia cũng tức giận không gì sánh được, ngay cả các lão tổ tông đều đã bị kinh động. Nhưng... Cuối cùng chúng ta vẫn nhịn được! Đại biểu các tộc phương bắc cũng đều ở trong hoàng thành, nếu như hai tộc khai chiến, ảnh hưởng quá ác liệt, còn có thể ảnh hưởng đến địa vị Cổ Hoa tại phương bắc.

- Chúng thần nghĩ đi nghĩ lại, nhịn lại nhịn, vẫn quyết định tôn trọng hoàng thất, bảo toàn mặt mũi hoàng thất. Cho nên, chúng thần đã không có gây sự, không có náo loạn.

- Vạn Niên ngươi làm như thế, ta rất cảm động.

Hoàng thất trước đó đúng là thua thiệt Kiều gia.

Nhân Hoàng rất vui mừng, tối hôm qua bởi vì việc này mà một đêm chưa ngủ, chỉ sợ Kiều gia lại mất lý trí đại náo một trận, càng sợ Kiều gia muốn tại trước khi tân khách các phương còn không có rời khỏi làm ra chuyện vọng động gì đó.

Không nghĩ tới vậy mà Kiều gia đã kiềm chế, còn chủ động nguyện ý giải quyết nội bộ.

Riêng chuyện này đã để hắn rất vui mừng, cũng rất cảm động, một ít thành kiến hôm qua đối với Kiều Vạn Niên cũng đã biến mất.

Tô Thiên Can cũng âm thầm thở phào, lão tặc này vậy mà nhịn được, xem bộ dáng là lo sẽ làm lớn chuyện, sau đó khiến cho hoàng thất trả thù.

Cứ như vậy, hắn hẳn là cũng có thể bảo vệ được bọn người Tô Nhã, cùng lắm thì trả giá một chút.

- Kiều Vạn Niên thần tôn trọng Nhân Hoàng, cũng hi vọng Nhân Hoàng có thể tôn trọng Kiều gia.

Kiều Vạn Niên giơ tay lên, nhẫn không gian nở rộ ánh sáng, Tô Nhã và mười hai người của Tô gia toàn bộ đều bị ném ra ngoài.

- Bọn hắn thật sự là ở trong tay ngươi! Làm sao ngươi bắt bọn hắn đi được?!

Tô Thiên Can chấn kinh lại tức giận, chẳng lẽ hỗn đản này đã sắp xếp bí tuyến tại Tô gia?

Nhân Hoàng cũng đều rất bất ngờ, mới vừa rồi là đang suy đoán Kiều Vạn Niên hẳn là đã bắt được chứng cớ gì, không nghĩ tới lại trực tiếp bắt người lại.

Làm sao hắn làm được.

Hắn bắt lúc nào.

- Phụ thân (đại bá)! Cứu chúng ta!

Bọn người Tô Nhã máu me khắp người, bộ dáng thê thảm.

Đột nhiên nhìn thấy Tô Thiên Can liền kích động nhảy dựng lên, nhưng trên người bọn họ đều treo xiềng xích, bị Kiều Vạn Niên ngăn chặn.

- Kiều Vạn Niên, trước tiên người thả người đi đã, có gì cứ từ từ nói.

Tô Thiên Can đứng dậy hô to.

- Phụ thân, nhanh cứu con. Đám hỗn đản này làm nhục nữ nhi, bọn hắn lấy y phục của ta, bọn hắn nhìn hết thân thể của ta, báo thù cho ta, báo thù cho ta.

Tô Nhã mang đầy nước mắt, gào thét lên giống như phát điên.

- Im miệng!!

Nhân Hoàng không giận tự uy, thanh âm giống như trọng chùy vô hình gõ vào trên linh hồn của bọn hắn.

Tô Nhã và đám người run rẩy, cuống quít quỳ trên mặt đất, nhưng vẫn tấp nập quay đầu nhìn qua Tô Thiên Can.

Bọn hắn đều nghĩ là phải chết chắc, không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy tộc trưởng.

- Xin mời Nhân Hoàng, phán quyết!

Kiều Vạn Niên lui lại hai bước, hành lễ với Nhân Hoàng.

Tô Thiên Can vội nói.

- Nhân Hoàng, chuyện này chỉ là một mình Tô Nhã làm, không liên quan tới những hài tử khác. Tô Nhã cũng chỉ là xúc động, thần có thể mang về nghiêm trị. Nhân Hoàng, Tô gia nguyện ý bỏ ra những cái giá khác, lắng lại lửa giận của Kiều gia Nhân Hoàng hơi nhíu mày lại, có chút chần chờ.

Nếu như là gia tộc khác, hắn không có bất cứ chút do dự nào, mặc kệ hung ác làm sao, nhất định phải nghiêm trị.

Dù sao trận bạo tạc kia cơ hồ đã khiến cho Kiều gia tuyệt hậu, còn gây nên thù hận giữa các đại gia tộc, càng làm cho hoàng thất mất hết mặt mũi ở trước mặt các tộc phương bắc.

Nhưng Tô gia là thông gia của hoàng thất, thân thích với rất nhiều người của hoàng thất, dựa theo bối phận mà nói, Tô Nhã vẫn là chất nữ của hắn.

Nhân Hoàng nói:

- Vạn Niên, ngươi có yêu cầu gì, không ngại nói ra.

- Kiều gia chỉ cầu một cái công chính.

Kiều Vạn Niên cũng không nhiều lời, lấy tư thái bình tĩnh nhất, lý trí nhất, bức hoàng thất nâng đao!

- Kiều Vạn Niên, ta biết ngươi vô cùng...

Tô Thiên Can lập tức muốn cùng Kiều Vạn Niên đàm phán, lại bị Kiều Vạn Niên chặn ngang.

- Xin Nhân Hoàng thông cảm, thần không muốn nghe giọng Tô Thiên Can, thần sợ ép không được lửa giận, lại làm ra chuyện mạo phạm gì tại hoàng cung này.

- Ngươi...

Tô Thiên Can cắn răng nhịn xuống.

Nhân Hoàng nói:

- Ngươi có yêu cầu gì, cứ việc nói, ta thay ngươi chủ trì công đạo.

- Một cái công chính!

Kiều Vạn Niên vẫn không nói nhiều.

Nhân Hoàng trầm mặc một lát, liếc mắt nhìn Tô Thiên Can ở phía trước mặt mũi vừa đầy chờ mong vừa khẩn trương, cắn răng nói:

- Tô Nhã giao cho Kiều gia, mặc cho xử trí.

- Nhân Hoàng...

Tô Nhã kêu lên đầy sợ hãi, lại bị ánh mắt sắc bén của Nhân Hoàng cưỡng bức ngăn lại, nàng tranh thủ thời gian nhìn về phía phụ thân, điên cuồng nháy mắt.

- Nhân Hoàng, xin hãy tha thứ cho Tô Nhã, Tô gia nguyện ý bồi thường tại những vấn đề khác.

Tô Thiên Can lần nữa quỳ xuống.

Mặc dù Tô Nhã đã làm sai chuyện, nhưng dù sao cũng là nữ nhi của hắn, từ nhỏ đến lớn ngay cả mắng đều không nỡ, làm sao có thể giao cho Kiều gia.

Nhân Hoàng nhìn về phía Kiều Vạn Niên.

Nhưng Kiều Vạn Niên vẫn cúi đầu, thờ ơ.

Nhân Hoàng lại nói:

- Kiều gia chết bảy người, Tô gia giao ra bảy người! Như thế nào?

Không thế nào!!

Đám con cháu Tô gia sợ hãi lại càng tuyệt vọng hơn, lo lắng nhìn về phía Tô Thiên Can.

Bọn hắn đều không muốn chết, càng không muốn chịu chết bởi vì Tô Nhã ngu xuẩn này.

Tô Thiên Can rất muốn cứu vãn, nhưng dáng vẻ Nhân Hoàng giống như quyết tâm muốn trừng phạt Tô gia.

Bầu không khí thoáng an tĩnh, Kiều Vạn Niên vẫn đứng ở nơi đó, thờ ơ.

Tô Thiên Can gầm thét:

- Kiều Vạn Niên, bảy người còn chưa đủ? Ngươi có chừng có mực đi!

Kiều Vạn Niên lạnh lùng nói:

- Bọn người Khương Phàm có thể còn sống, đó là mạng lớn! Tô Nhã làm, là muốn đuổi tận giết tuyệt!

Nhân Hoàng vác hai tay tại sau lưng dùng sức nắm chặt, đây là muốn mười hai tộc nhân Tô gia toàn thể chôn cùng?

Mặc dù yêu cầu cũng không quá phận, nhưng Tô gia và hoàng thất lại liên quan về thông gia, nếu như giết hết, hắn rất khó đối mặt với Tô gia, cũng rất khó đối mặt với một ít người của hoàng thất.

Thế nhưng, nếu như không làm như vậy, hắn rất khó trấn an Kiều gia.

Kiều Vạn Niên có thể nhịn được lửa giận, tự mình tới đây đã cho hắn tôn trọng cực lớn, cũng rất có thể là đang thử thăm dò hoàng thất. Nếu như hắn không dành cho Kiều gia tôn trọng, Kiều gia sẽ triệt để tuyệt vọng đối với hoàng thất.

Nhân Hoàng yên lặng châm chước, cân nhắc nặng nhẹ.

Kiều Vạn Niên cúi đầu, chờ đợi Nhân Hoàng quyết định.

Hắn muốn Nhân Hoàng tự mình nâng đao xử tử tử đệ Tô gia, như thế này đã có thể khiến cho nội bộ hoàng cung rung chuyển, cũng có thể khiến cho Tô gia và hoàng thất mâu thuẫn.

Cái này càng thích hợp hơn xa so với việc Kiều gia trực tiếp xử tử bọn người Tô Nhã.

Cuối cùng Nhân Hoàng cũng đã làm ra quyết định:

- Tô Nhã và mười hai người, toàn bộ giao cho Kiều gia, mặc cho xử trí.

- Nhân Hoàng!!

Tô Thiên Can muốn rách cả mí mắt, toàn bộ?

Đây đều là huyết nhục của Tô gia!

Tô Cao Nghĩa đã chết, nếu như đám người Tô Nhã lại chết, Kiều gia còn có hậu đại gì nữa đây!

Tô gia đời sau sẽ kéo dài như thế nào?

Tô Nhã và đám người ngồi liệt trên mặt đất, con mắt trừng lớn, triệt để tuyệt vọng.

Mặc cho xử trí?

Chẳng lẽ chúng ta thật phải chết?

Vì sao! Vì sao chứ?!

- Quyết định như vậy đi.

Nhân Hoàng không để ý đến.

Mặc dù đáng tiếc, nhưng không có người sau này còn có thể tái sinh. Hắn vừa vặn có thể nhờ vào sự kiện đó, tuyên cáo các tộc, nếu như mạo phạm hoàng thất, cho dù là Tô gia, cũng phải trả giá đắt!

Tô Thiên Can buồn giận đan xen, đáy mắt hiện lên lửa giận, vô ý thức liền muốn nhìn về phía Nhân Hoàng, nhưng lại cưỡng ép nhịn xuống, quay đầu nhìn về hướng Kiều Vạn Niên.

Nhưng, Kiều Vạn Niên vẫn giữ im lặng.

Còn không hài lòng?

Nhân Hoàng khẽ nhíu mày:

- Vạn Niên, ngươi đối với phán quyết này, còn chưa hài lòng?

- Nhân Hoàng phán quyết là một mạng đổi một mạng, rất hợp lý, nhưng thần cảm giác không công bằng. Bọn hắn chủ động mạo phạm, chủ động giết người, còn làm bộ không biết, Kiều gia cần là cái đáp lại công bằng. Cái đáp lại này, không chỉ là xin lỗi, cũng không phải là trao đổi đồng giá.

- Mà, Tô gia không chỉ có mạo phạm chúng ta, càng mạo phạm hoàng thất. Tại tiệc tối ăn mừng thi đấu bài vị, vậy mà lại làm ra hành vi đồ sát như vậy, mặc kệ là cá nhân Tô Nhã quyết định, hay là ý của Tô gia đều là trách nhiệm của Tô gia.

- Cá nhân ta cảm giác, Nhân Hoàng cũng hẳn nên nghiêm trị, dùng chuyện này cảnh cáo các nhà, cũng tỏ thái độ cho tân khách các phương.

Rốt cuộc Nhân Hoàng đã hiểu mục đích của Kiều Vạn Niên.

Cái này mặc dù là tôn trọng hoàng thất, xin mời hoàng thất phán quyết, nhưng thứ Kiều Vạn Niên muốn, tuyệt đối không đơn giản chỉ muốn Kiều gia tự mình hành hình, thậm chí còn nhiều hơn.

- Kiều Vạn Niên!!

Tô Thiên Can gắt gao nắm chặt nắm đấm, thân thể hùng tráng đang run rẩy.

Nhân Hoàng nhìn gương mặt dữ tợn đã của Tô Thiên Can:

- Ngươi còn nhớ rõ huyết thư đã ký đêm qua?

- Thần... Nhớ kỹ...

Tô Thiên Can đè nén lửa giận muốn dâng lên.

Nhân Hoàng làm ra quyết định:

- Từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là gia chủ Tô gia, cũng tự đoạn một tay, đến chết không thể tái sinh! Dùng trừng trị này tiến hành tại Thanh Bình uyển!

Mặc dù tước đoạt chức vị tộc trưởng đã là trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc, nhưng tân khách các phương đều sẽ chú ý chuyện này, Nhân Hoàng cần làm ra càng nghiêm khắc quyết định, cho nên, chặt tay!

- Ta, tiếp nhận.

Tô Thiên Can cực lực khống chế âm thanh nhưng vẫn mang theo rung động rõ ràng..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK