- Hoàng trưởng lão, trốn đi, xử lý tốt tất cả những thứ ngoài ý muốn cho ta! Khương Phàm, tự ta tới thu thập!
Hình Phù Đồ trở lại Thượng Thương cổ thành liền lao thẳng đến nơi xá lợi Phật Đà trấn áp.
Lấy tính cách của Khương Phàm, rất có thể còn đang ở gần đó, tìm kiếm bảo vật.
Hoàng trưởng lão không dám ngỗ nghịch, trốn đến trong hư không, đồng thời nhắc nhở Khổng Sướng làm tốt chuẩn bị chịu chết.
Khổng Sướng cảm thấy bi thương trong lòng, nhưng cũng nhận mệnh, trong miệng ngậm lấy đan dược kích phát tiềm lực, đến lúc đó muốn tự bạo thì sẽ phát huy uy lực đến cực hạn.
- Khương Phàm... Khương Phàm...
Hình Phù Đồ lẩm bẩm lấy tên của Khương Phàm, độ lâm hải, lật núi lớn, phóng tới ngàn dặm, về tới nơi bị cuồng ngược trước đó.
Nơi đã bị Hứa Đức Diệu cùng Phật Đà kịch chiến biến thành phế tích, núi cao sụp đổ, cây rừng bừa bộn, khung cảnh hoang tàn ở khắp nơi, tuy nhiên bầu không khí ngược lại là rất nhiệt liệt, số lượng lớn cường giả đang cướp đoạt di cốt trong cánh rừng hỗn loạn, giết đến oanh oanh liệt liệt.
Hình Phù Đồ đang muốn tìm kiếm bóng dáng Khương Phàm ở khắp nơi, trong hư không đột nhiên truyền đến tiếng Hoàng trưởng lão nhắc nhở:
- Công tử, Khương Phàm đi ra!
Hình Phù Đồ lập tức nhìn về nơi địa lao sụp đổ, quả nhiên thấy được Khương Phàm và Hướng Vãn Tình đang rời khỏi nơi đó.
Thân ảnh rắn rỏi oai hùng mạnh mẽ mang theo bóng hình xinh đẹp liền xuất hiện trong tầm mắt hắn.
- Khổng Sướng, nổ chết tiện nhân kia cho ta! Hoàng trưởng lão, vòng ra một mảnh chiến trường cho ta!
Hình Phù Đồ thể hiện hung ác, đuổi giết Khương Phàm.
Hôm nay là chiến trường của hắn, là trận quyết chiến giữa hắn cùng Khương Phàm, người không liên hệ đều cút xa một chút!
- Khổng trưởng lão, đắc tội. Không cần để ý Khương Phàm, cứ nổ chết Hướng Vãn Tình.
Hoàng trưởng lão quả quyết ra tay, ngưng tụ hư không, cuốn Khổng Sướng lên, ném tới bên ngoài hơn ba mươi dặm.
Khương Phàm, Hướng Vãn Tình vừa rời khỏi hố sâu, hai người còn đang đắm chìm trong bóng tối 'mượn thể trọng sinh'.
Hướng Vãn Tình chưa từng nghĩ tới phải có hài tử, huống chi còn có thể là một Ma Tử.
Khương Phàm gãi gãi đầu, cũng thực sự không biết nên khuyên nàng như thế nào.
Lúc này, không gian đột nhiên cuồn cuộn, một mảnh cường quang ở nở rộ trước mặt hai người.
- Khương Phàm! Còn nhớ đến Diệp Trục Thiên? Ta đến báo thù đây!
Khổng Sướng toàn thân năng lượng sôi trào, dữ tợn gầm thét, tinh hồng con nhìn hằm hằm Khương Phàm.
Hướng Vãn Tình?
Mục tiêu của hắn là Khương Phàm!
Dù sao cũng đều phải chết, còn quản ngươi? Ai chết ai sống, phải theo ý nguyện của ta mà quyết định!
Không có một khắc do dự, Khổng Sướng triệt để thả ra linh hồn cùng khí hải.
Trận bộc phát mãnh liệt đột nhiên từ trong không gian vặn vẹo phun ra ngoài, cuồng bạo như hồng lưu, che mất Khương Phàm và Hướng Vãn Tình.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Khương Phàm quay người ôm lấy Hướng Vãn Tình.
Ầm ầm...
Năng lượng của Niết Bàn cảnh cao giai, là gấp mười mấy lần Niết Bàn cảnh nhất trọng thiên, trong chốc lát lại phóng thích mãnh liệt, rung chuyển cấm chế, càng liên miên bất tuyệt.
Khương Phàm giống như lá rụng trong cuồng phong, bị vô tình đánh bay ra ngoài, huyết nhục vẩy xuống đầy trời, lộ ra cả xương cốt.
Về phần Hướng Vãn Tình, mặc dù đã bị ôm lấy, nhưng vì Khương Phàm ôm chặt nàng đã tiếp nhận bạo tạc, nên cũng bị vô tình đánh tung bay ra ngoài.
Bành bành bành...
Khương Phàm bay ra bên ngoài trọn vẹn hơn mười dặm, sau đó liên tiếp nảy lên trên nền đất, đều huyết thủy bắn tung toé.
Nếu như không phải hài cốt toàn thân đều là dịch kim loại, rất có thể đã bị tươi sống đánh nát.
Hướng Vãn Tình nện vào nơi xa, máu thịt be bét, hôn mê tại chỗ.
- Hỗn đản, ta bảo ngươi nổ chết Hướng Vãn Tình.
Hình Phù Đồ tức giận, nhưng hắn không lo được, đã toàn diện thức tỉnh Ma Thai, càng thả ra Thần Nguyên.
Oanh!
Oanh!!
Ma Thai thức tỉnh, ma uy cuồn cuộn, khuấy động huyết nhục hài cốt của Hình Phù Đồ.
Cơ thể hắn tiếp tục cao lớn, thẳng tới mười tám mét, hùng tráng tàn bạo, thân quấn ma văn, mỗi một bước dẫm xuống đều chấn thiên động địa, giống như là ma thú Hoang Cổ đang phóng tới, lại như Ma Vương đang thức tỉnh.
Hống hống hống...
Thần Nguyên lắng đọng từ đời đầu tiên, Thần Nguyên lắng đọng từ đời thứ hai, còn có đời thứ ba, liên tiếp phóng thích. Đây là cực hạn mà thân thể hắn có thể tiếp nhận bây giờ, Thần Nguyên ba thế, kích ra năng lượng như cuồng triều, k1ch thích kinh nghiệm chiến đấu hơn.
Bên trong ma khí cuồn cuộn, ngưng tụ ra ba chiến khu kiếp trước, thông thiên đạt địa, phát ra uy thế vô thượng, ngay cả trời cũng đang run rẩy, ngay cả mảnh đất này cũng đang run.
Trải qua giúp đỡ kéo dài, khí tức của hắn đã vô cùng kinh khủng, cứ như quân lâm đại địa, có ta vô địch.
Nếu như không phải bị cấm chế của Thượng Thương cổ thành trấn áp, thì thời khắc này thực lực của hắn khó có thể mà tưởng tượng được nổi.
- Khương Phàm, đừng giả bộ chết, đứng lên đánh cho ta!
Hình Phù Đồ giết tới phía trước Khương Phàm, đánh ra một quyền, rung chuyển không gian, đảo loạn càn khôn, ba Cự Ma sau lưng gầm thét, khắp nơi rung động.
Khương Phàm đau đớn giãy dụa, trùng kích mãnh liệt suýt chút nữa đã muốn mạng của hắn, phía sau lưng chỉ còn xương cốt, giãy dụa mấy lần suýt chút nữa đã ngất đi.
- Tạp toái hèn hạ, ngươi càng sống càng lùi lại!
Khương Phàm thì thào khẽ nói, ý thức hỗn loạn tức giận trao đổi cùng Đại Địa Mẫu Khí.
Trong chớp mắt, máu tươi tản mát trước đó đều giống như vật sống nhanh chóng lan tràn, xen lẫn thành pháp trận màu máu khổng lồ, chìm vào địa tầng.
Huyết nhục càng nhiều, tế điện càng mạnh.
Tế hiến nửa cái mạng, đổi lấy táng diệt không có gì sánh kịp.
Ầm ầm...
Đại địa lún xuống, năng lượng bạo động, khí tức tai nạn mai táng vạn vật giống như là đại dương cuồn cuộn, nhấc lên sóng triều ngập trời, tàn phá bừa bãi tám phương.
Hình Phù Đồ bị vô tình bị nuốt hết, nhưng ma uy cuồn cuộn, không có chìm vào trong đất, mà là tại sôi trào năng lượng bên trong cuồng dã giãy dụa.
Tiếng rống như sấm, ma khí cuồn cuộn, rung chuyển mặt đất nổi sóng chập trùng.
Phảng phất Viễn Cổ Ma Linh đang chóng lại thủy triều kh ủng bố.
- U Minh Địa Ngục đều mai táng không được ta, ngươi làm gì được ta?
Hình Phù Đồ giống như chiến hồn bất diệt trở về, rung chuyển khí tức táng diệt, cuồng dã giãy dụa.
Giữa đất trời càng là gió lạnh rít gào, ma vân bành trướng.
Danh Sách Chương: