Những thiên tài bọn hắn đây cũng may mắn đều có chút định lực, có chút ý chí, miễn cưỡng gánh vác, bằng không mười một người bọn hắn sẽ ủ thành đại họa, trở thành trò cười lớn nhất hoàng triều từ lúc khai quốc đến nay.
- Khương Phàm là đệ tử thánh địa, càng là bằng hữu Đại Diễn thánh địa chúng ta. Ngươi vô duyên vô cớ muốn giết hắn, chính là khiêu khích thánh địa, khiêu khích Đại Diễn chúng ta!
Tô Triệt cao giọng đáp lễ, khí thế ngoại phóng, sẵn sàng trận địa đón quân địch.
Tiêu Lạc Sư gào thét:
- Ta lặp lại lần nữa, đây là ân oán cá nhân!
- Ta cũng nhắc lại một lần, Khương Phàm là đệ tử thánh địa. Các ngươi muốn giết hắn, trước tiên phải qua cửa chúng ta.
Tô Triệt đưa tay ra hiệu, chuẩn bị xuất kích.
Bọn người Thẩm Minh Thu lập tức đã hiểu ý tứ, đây quả thực là cái cớ tuyệt hảo, chỉ cần hoàng triều ra tay, bọn hắn có lý do phản kích.
- Hắn giết Thẩm Hoành Đồ, nhất định phải trả giá đắt.
Tiêu Lạc Lê không thể đem chuyện xấu lấy ra nói, vừa vặn dùng cái chết của Thẩm Hoành Đồ che lấp.
- Khương Phàm trời sinh lương thiện, sao lại giết người. Đừng có mà vu oan.
Tô Triệt mặt không đỏ tim không đập, há miệng trắng trợn nói.
- Hắn lương thiện? Mẹ kiếp, mắt ngươi mù từ lúc nào rồi!
- Lương thiện, đôn hậu, nhiệt tình, thân mật, là bằng hữu của Tô Triệt ta. Hắn sẽ không giết người, các ngươi cũng không thể giết hắn.
- Hắn tốt như vậy, vậy ngươi đem muội muội ngươi gả cho hắn đi.
- Ngươi là hoàng tử, đừng nói lời thô tục.
- Bớt nói nhảm, các ngươi rốt cuộc có để chúng ta đi qua hay không.
Tiêu Lạc Sư cảm giác sắp ép không được, lôi triều, liệt diễm toàn thân càng ngày càng mãnh liệt.
- Không thể!
Thái độ Tô Triệt cường ngạnh, tùy thời chuẩn bị ra tay.
Bầu không khí hai bên lại lần nữa khẩn trương, trong khẩn trương lại lộ ra nóng nảy và điên cuồng.
- Giết cho ta.
Tiêu Lạc Lê giận dữ thét lên ra lệnh, nàng chưa từng nôn nóng như hôm nay, tức giận đến cơ hồ đều muốn mất cả lý trí, cũng không nghĩ sẽ muốn giế.t chết ai giống hôm nay.
Không, nàng muốn bắt sống, nàng muốn tận mắt nhìn Khương Phàm ở trước mặt mình cầu xin tha thứ.
- Giết!!
- Ngăn lại!
Đội ngũ hai bên cùng kêu lên, phóng thích võ pháp cường thịnh, hung hăng vọt tới đối diện.
- Oa! Bọn hắn vậy mà đánh nhau? Rốt cuộc là thù oán gì? Không nghĩ tới Tô Triệt lại còn có một mặt ác như vậy? Công chúa và hoàng tử hoàng triều cũng không lý trí lắm nhỉ.
Khương Phàm ở phía xa hiếu kỳ nhìn ra xa một lát, sau đó...
Vừa nghiêng đầu, chạy.
Hắn không muốn liên lụy đến trong tranh đấu giữa Đại Diễn thánh địa cùng hoàng triều, để bọn hắn tự mình giày vò đi.
- Khương Phàm chạy rồi!
Hai bên vừa muốn giết tới cùng một chỗ, Lư Kinh Vĩ cao giọng la lên.
- Lục Bình Yên, cuốn lấy Khương Phàm cho ta! Phải bắt sống!
Tiêu Lạc Lê cao giọng ra lệnh, khống chế Thương Thiên Vân Tước nhào về phía Tô Triệt.
- Ta sẽ tự tay giết hắn.
Một nữ tử cao gầy mảnh mai trong đội ngũ chợt hiện lên tia sắt lạnh, nhanh chóng rời khỏi đối thủ, phóng lên tận trời.
- Đi! Tên hỗn đản kia giao cho ngươi! Đừng có giữ lại, đánh cho đến chết!
Lư Kinh Vĩ vung tay giơ lên mảng lớn tinh quang, ánh sáng rạng rỡ, trải rộng ra một con đường Tinh Hà lao nhanh.
- Ai cũng đừng nghĩ sẽ rời khỏi được nơi này.
Thẩm Minh Thu nháy mắt mà tới, chặn lại được Lục Bình Yên.
"Thiểm Linh" linh văn, có thể có tốc độ như thiểm điện, rất nhanh, rất cường đại.
Nháy mắt đã tới, lưỡi dao bạo kích, thẳng đến cổ Lục Bình Yên.
Sát cơ lạnh thấu xương!
Lục Bình Yên lại lạnh nhạt thờ ơ.
Khi lưỡi dao tới gần trong chớp mắt, Lư Kinh Vĩ lớn tiếng gào thét:
- Thánh pháp, đấu chuyển tinh di!
Tinh Hà lập loè ánh sáng, tinh thần va chạm, huyền diệu diễn dịch, Lục Bình Yên biến mất trong nháy mắt.
- Đáng chết!
Thẩm Minh Thu cau chặt lông mày, nữ tử kia đúng là kẻ hung hãn, Khương Phàm chống đỡ không được.
- Thẩm Minh Thu, mặc kệ hắn! Giết cho ta, có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu!
Tô Triệt lớn tiếng ra lệnh, lập tức k.ích thích đến tử đệ hoàng triều.
- Tô Triệt, ngươi phải phụ trách vì lời nói của chính ngươi!
Tiêu Lạc Lê phóng thích lôi hỏa, hóa thành lôi quang tràn ngập đất trời đập tới.
- Giết cho ta!
Tiêu Lạc Sư cao giọng thét lên ra lệnh, ánh mắt bén nhọn khóa chặt Thẩm Minh Thu.
Lôi hỏa xen lẫn, phóng thích thành hai cánh.
Lấy lôi làm xương cốt, lấy liệt diễm làm linh vũ, phảng phất thú dực chân thực, có thể kích phát tốc độ nhanh nhất.
Đúng vào lúc này, chiến trường đột nhiên nổi lên chuyện ngoài ý muốn.
Tô Lăng mạnh mẽ tấn mãnh, lách qua đám người, xông về phía nam tử giấu ở phía sau nhất trong đội ngũ Huyền Nguyệt hoàng tộc kia.
Nam tử là Linh Nguyên cảnh cửu trọng thiên, đang toàn diện hóa thú, linh văn là Kim Giáp Thú!
Kim quang cuồn cuộn, sát khí tràn ngập.
Nam tử từ huyết nhục đến hài cốt, bắt đầu nhúc nhích kịch liệt, biến thành Xuyên Sơn Giáp màu vàng, thân dài đạt tới mười mét. Một đôi mắt màu vàng giống như đèn lồng hiện ra hung quang đáng sợ. Màu vàng nhạt trên lân phiến trong lúc mơ hồ còn có một tầng huyết quang, sát khí cực nặng.
Đây quả thực là con hung thú nhỏ!
Hắn hoàn thành hóa thú, quơ ánh mắt tàn nhẫn, đang muốn chuẩn bị tìm kiếm mục tiêu, lại nhìn thấy Tô Lăng đang đánh tới phía mình.
- Tô Lăng, ngươi chỉ là bát trọng thiên, cũng xứng khiêu chiến ta?
Xuyên Sơn Giáp phát ra tiếng gào thét sắc nhọn, một mùi huyết tinh thảm liệt đập vào mặt, cảnh tượng lại hiện ra giống như có núi thây biển máu, quỷ dị lại khủng bố.
Tô Lăng đối diện đụng vào huyết khí, liệt diễm cuồn cuộn, tuỳ tiện triệt tiêu dị tượng, toàn thân kịch liệt nhúc nhích, trong yêu khí cùng xích viêm, nàng hóa thân trở thành Xích Lân Thôn Thiên Mãng, dài đến mười mấy mét, thân thể uốn éo, bỗng nhiên bạo tạc.
- Đây chính là thân thú của ngươi?