- Nghe nói trước kia ngươi cũng là bộ dáng này ngưu bức hống hách, bị Thánh Chủ mắng một trận, biến thành bộ dạng sợ sệt như bây giờ?
- Ta bây giờ là thu lại!
Hàn Ngạo tức giận, có phải gia hỏa này cảm giác trong đội ngũ không có nam tử khác hay không, chuyện gì cũng đều kéo tới trên người hắn.
- Đúng đúng đúng, chó cắn người thường không sủa.
- Ta đập chết ngươi!
Hàn Ngạo nhìn hắn hằm hằm.
- Nếu ngươi còn như trước vậy, lúc này hẳn là rất náo nhiệt.
Tiêu Phượng Ngô nhếch nhếch miệng đối với Thẩm Minh Thu, cười nói:
- Lại nói hai tiếng, gia thưởng ngươi cục xương.
Đáy mắt Thẩm Minh Thu chợt hiện ý lạnh, trong chốc lát lay động ra hơn mười tàn ảnh, hóa thành lưu quang, lao thẳng tới Tiêu Phượng Ngô.
Tiêu Phượng Ngô cười ha hả sắc mặt bỗng nhiên dữ tợn, một tiếng gào thét cuồn cuộn tại yết hầu, chỗ thủng xuất hiện trong chốc lát, toàn thân bạo khởi khí lãng mãnh liệt, yêu khí cuồng liệt hòa với khí tức đại địa, cuồng dã oanh kích.
Đại địa lay động, đá vụn cuồng kích.
Bọn người Dạ An Nhiên, Tịch Nhan vội vàng không kịp chuẩn bị, vô tình bị vén lui.
Nhưng, Thẩm Minh Thu đang cường thế giết tới, bị khí lãng trùng kích mãnh liệt.
Mặc dù cảnh giới của hắn là cửu trọng thiên, nhưng tất cả ưu thế đều nằm ở tốc độ. Tiêu Phượng Ngô mặc dù chỉ là cảnh giới bát trọng thiên, lại mạnh ở thế công.
Mạnh yếu chạm vào nhau, cảnh giới triệt tiêu.
Thẩm Minh Thu vội vàng không kịp chuẩn bị, toàn thân run rẩy, trùng kích để thân thể tháo chạy. Lại trong chớp mắt, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, móng vuốt sắc bén quét ra đường cong tàn nhẫn, thẳng đến cổ Thẩm Minh Thu cái.
Là Hàn Ngạo!
Tại lúc hắn thấy Tiêu Phượng Ngô mắng Thẩm Minh Thu là chó liền đoán được mục đích gia hỏa này.
Khi Tiêu Phượng Ngô bạo khởi yêu khí thổ triều, hắn quả quyết mượn nhờ khí lãng tung bay ra ngoài, sau đó cưỡng ép khống cơ thể, lao đến Thẩm Minh Thu.
Sắc mặt Thẩm Minh Thu hơi biến đổi, toàn lực xoay chuyển, mạo hiểm tránh khỏi.
Nhưng, sau khi lui đến ngoài trăm thước, đột nhiên cảm giác chỗ cổ truyền đến từng cảm giác đau, duỗi tay lần mò, máu tươi đầy tay!
Yết hầu bị rạch ra!
May mà không có vạch đến động mạch chủ!
- Các ngươi muốn chết!
Thẩm Minh Thu dữ tợn, toàn thân dâng lên cường quan chói mắt, giết qua phía Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo.
- Dừng tay!
Hai bên đều lo lắng hô to, vội vàng ngăn cản, đây cũng không phải là lúc khai chiến.
Tiêu Phượng Ngô cười hắc hắc, cùng Hàn Ngạo phủi tay:
- Hai huynh đệ chúng ta rốt cuộc cũng phối hợp ra chút ăn ý.
Khương Phàm quen thuộc Hàn Ngạo, Tô Triệt quen thuộc Thẩm Minh Thu, hai người đều không quan tâm.
- Tô tiền bối rời khỏi Thánh Sơn lúc nào?
Khương Phàm muốn tìm hiểu chút tin tức Di Lạc cổ địa từ Tô Triệt.
- Thánh Sơn giằng co chỉ kéo dài ba ngày.
- Kết quả thế nào?
- Di Lạc cổ địa bỏ ra cái giá rất lớn, bảo vệ một vật.
- Bảo vệ?
Khương Phàm cau chặt lông mày.
- Đám kia đại yêu có ý kiến khác nhau rất lớn, nhưng cuối cùng đa số đều vượt trên số ít, cho phép Di Lạc cổ địa bảo trụ đồ như thế, tuy nhiên cần mau chóng đưa ra khỏi Vĩnh Hằng Thánh Sơn. Nhị gia cố ý để cho ta nhắc nhở ngươi, đừng lại điều tra chuyện Di Lạc cổ địa, cũng đừng lại nhúng tay vào món đồ kia.
Khương Phàm chậm rãi gật đầu, vẻ mặt cũng rất nghiêm trọng.
Vạn Linh Huyết Thụ muốn rời khỏi.
Bọn Yêu tộc thánh địa này rốt cuộc là suy tính thế nào?
Chẳng lẽ đưa ra ngoài liền không sao rồi?
Dựa vào thế lực Di Lạc cổ địa kiến tạo ở bên ngoài, không chỉ có thể che giấu Vạn Linh Huyết Thụ rất tốt, cũng có khả năng bồi dưỡng lên.
Thái độ của Khổng Tước Ngũ Sắc lại có chuyển biến, còn muốn đưa mình thứ gì đó, có thể có liên quan cùng chuyện này hay không?
- Vạn Linh Huyết Thụ có cái gì đặc biệt?
Tô Lăng trước đó có hỏi qua Nhị gia, nhưng Nhị gia từ đầu đến cuối không có giải thích.
- Đó là loại Thụ Yêu cấm kỵ, là hung vật không nên xuất hiện.
- Thiết Long cổ thụ trong tay ngươi thì sao?
Tô Triệt lại hỏi, hình như trong tay gia hỏa này cũng có cái cây, còn trêu đến Hồn Thiên Thánh Chủ đều gào thét giống như nổi điên.
Khương Phàm lắc đầu, hỏi ngược lại:
- Các ngươi đã suy nghĩ kỹ, thật muốn tập kích Huyền Nguyệt hoàng triều?
- Ngươi có lo lắng?
- Ha ha, ta không có lo lắng, ta đối với Huyền Nguyệt hoàng triều không có hảo cảm, bọn hắn càng ước gì giết chết được ta. Ta chỉ là cảm giác bọn hắn có thể sẽ có phòng bị.
Khương Phàm đối với Huyền Nguyệt hoàng triều nào chỉ là không có hảo cảm, quả thực là còn có huyết hải thâm thù.
- Trước tiên ta sẽ giới thiệu sơ lược tình huống những thiên tài Huyền Nguyệt hoàng tộc kia. Sau đó...
Tô Triệt nhìn đệ tử hai bên đang nóng nảy giằng co, cười khổ nói:
- Lại nói chuyện phối hợp.
- Cái này không vội, ngươi đã nghĩ được cách vây bắt bọn hắn rồi sao?
Điều Khương Phàm quan tâm hơn chính là cái này.
Nơi này là Thánh Sơn, rừng rậm tươi tốt, cổ mộc che trời. Muốn tại sâu trong dãy núi mênh mông tìm kiếm đám người hoàng triều kia, không khác gì mò kim đáy biển. Mà đám tinh anh hoàng triều kia cũng có thể đoán được Tô Triệt sẽ tìm bọn hắn về hợp tác, há có thể ngồi chờ chết?
Nói không chừng bây giờ đã chiêu mộ những người may mắn từ hoàng triều.
- Mang bọn hắn theo, lại xua những minh hữu kia, sau đó thừa cơ ra tay.
- Có cách rồi?
- Tại Thánh Sơn này, hấp dẫn người nhất là cái gì? Vĩnh Hằng Chi Linh! Nhưng phạm vi Thánh Sơn quá lớn, muốn khuếch tán tin tức rất khó, cho nên trước tiên phải tạo được một sự kiện đặc thù, đều mang người ở các nơi tới, sau đó lại giả tạo tình huống Vĩnh Hằng Chi Linh ẩn hiện, làm cho tất cả mọi người đều điên mất, quên hết tất cả đuổi bắt.
- Phương pháp không tệ, nhưng thao tác thế nào? Muốn tạo sự kiện lớn cũng không dễ dàng.
Tô Triệt cười nhạt nói:
- Ta biết một nơi.