Bầu không khí náo nhiệt trong dãy núi thoáng an tĩnh, mọi người đều không hiểu thấu mà trông qua.
Vô Hồi thánh địa?
Nam Bộ?
Khương Phàm là ai, làm sao lại chọc tới Huyền Nguyệt hoàng triều rồi?
Trong Vô Hồi thánh địa, Khương Phàm khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn thủy triều màu lam lao nhanh ở nơi xa.
Tô Triệt giới thiệu:
- Hắn là Thẩm Hoành Đồ, nhân vật đại biểu trong đại tân sinh Huyền Nguyệt hoàng triều, được Thương Loan võ viện vun trồng. Thương Loan võ viện là một trong bảy đại siêu cấp võ viện của Huyền Nguyệt hoàng triều, thực lực hùng hậu, lực ảnh hưởng rất lớn.
- Ngươi biết hắn?
Hàn Ngạo nhìn Khương Phàm.
Khương Phàm lắc đầu:
- Chưa từng nghe qua.
- Vậy hắn nổi điên làm gì? Ta tới thu thập hắn!
Tiêu Phượng Ngô vẫy vẫy bả vai muốn đi qua.
- Để ta.
Khương Phàm đè Tiêu Phượng Ngô lại, đi đến phía trước.
Trong đội ngũ Hồn Thiên thánh địa, Thác Bạt Hoằng hừ lạnh:
- Trên người gia hỏa này có khí chất cần ăn đòn à, cách hơn mười dặm đều có thể mang theo kẻ địch.
- Ngươi chính là Khương Phàm?
Thẩm Hoành Đồ đạp trên thủy triều lao nhanh đứng ở trên không, cao ngạo giằng co với Khương Phàm.
Thủy triều chiếm cứ trên không trung, không có một giọt vẩy xuống, vững vàng kéo lên thân thể của hắn, khiến cho rất nhiều tinh anh thánh địa nhìn thấy mà than thở.
Không hổ là thiên tài hoàng triều, mặc dù có ý tận lực kìm nén nhưng không thể không khiến người khác tin phục.
- Nói thẳng chuyện.
Khương Phàm từ trên thân Thẩm Hoành Đồ cảm nhận được địch ý mãnh liệt, nhưng hắn vô cùng xác định, chưa thấy qua người này.
- Có người nói ngươi rất đặc biệt, ta đặc biệt đến đây lĩnh giáo.
- Ai?
- Cái này ngươi không cần quan tâm. Thừa dịp Vĩnh Hằng Thánh Sơn vẫn chưa hoàn toàn mở ra, có hứng thú cùng ta luận bàn mấy chiêu hay không? Ha ha, ta không có ý gì khác, trợ hứng cho tất cả mọi người mà thôi.
- Không hứng thú.
Khương Phàm quay người muốn rời khỏi.
- Không nể mặt ta?
- Nơi này không phải võ viện của các ngươi, ngươi muốn thế nào liền phải thế ấy sao, gia gia ta không hầu hạ cái tính tình nát này của ngươi.
- Tốt thay cho một tên tiểu tử tùy tiện!
Thẩm Hoành Đồ trầm mặt xuống, hải triều xung quanh trong lúc bất chợt sôi trào lên, hừng hực lôi triều ở bạo động bên trong, chiếu thấu trời cao.
- Lôi Thủy song linh văn?
- Là song thánh văn!
Rất nhiều tán tu có chút động.
Tất cả các đệ tử thánh địa Tây Bộ chợt có hứng thú, mặc dù cái tên Thẩm Hoành Đồ này cao ngạo, nhưng thực lực lại phi phàm, khinh thường quần hùng hoàng triều.
- Ngươi tiếp cũng phải tiếp, không tiếp cũng phải tiếp!
Thẩm Hoành Đồ nhảy vọt lên về phía trước hung hăng ném ra một quyền.
Thủy triều sôi trào, ù ù điếc tai, lôi điện bạo động, sáng rực đất trời.
Lôi thủy xen lẫn, hóa thành một con Giao Long dài đến mười mét, nặng đến mấy chục vạn tấn, mang theo sát ý nóng nảy, xông về phía Khương Phàm.
Biển cả hiện Giao Long, lôi đình chấn Cửu Thiên.
Uy thế tuyệt luân, oanh động toàn trường.
Khương Phàm khẽ nhíu mày, Thánh Viêm màu vàng mãnh liệt xuất hiện, nhanh chóng nổ bắn ra trời cao.
Như Chu Tước giương cánh, mở rộng giữa cửu thiên.
Hung uy cuồn cuộn, chiếu sáng đất trời.
Ầm ầm!
Chu Tước vờn quanh, Thánh Viêm nhấc lên hóa thành một vòng mặt trời mạnh mẽ, cường quang chiếu rọi khắp nơi, nhiệt độ cao tràn ngập.
Từ phóng thích đến ngưng tụ một mạch mà thành, thế lực tấn mãnh, hình ảnh hoa lệ, vô cùng tinh tế.
Khương Phàm bỗng nhiên quay người, linh văn trên trán nở rộ, khống chế mặt trời trên không trung, tràn ngập khí tức chí cương chí dương bá liệt, sôi trào khí thế phần diệt âm tà cường đại, đón nhận con Giao Long kia.
Số lượng lớn đệ tử thánh địa chợt ngây người ra, vô số cường giả trong dãy núi chấn kinh.
Mặt trời hoành kích bầu trời, đối diện đụng vào Giao Long.
- Phá cho ta!
Thẩm Hoành Đồ ở phía xa hét to, linh văn trên trán rạng rỡ cường quang, toàn lực khống chế.
Giao Long lấy lôi điện làm xương, lấy hải triều làm thân thể, lôi thủy giao hòa, uy thế gia tăng.
Ầm ầm!
m thanh vang lớn rung trời.
Giao Long băng diệt, mặt trời không việc gì.
Sắc mặt Thẩm Hoành Đồ hơi biến đổi, lập tức nhấc lên triều cường, tràn ngập lôi điện bá liệt, tiến lên nộ kích mặt trời.
Linh văn cường hãn, lực khống chế cường thịnh.
Thủy triều càng ngày càng to lớn, càng ngày càng mạnh thế.
Lôi điện oanh minh, hừng hực lại dữ dằn, tràn ngập thủy triều liên tục bạo kích. Trước trước sau sau, ba mươi cơn triều dâng tiếp tục bạo kích, rốt cuộc cũng đã băng diệt đến kim quang mặt trời.
Nhưng sau khi mặt trời nổ tung đã nở rộ nhiệt độ cao, vậy mà trong nháy mắt bốc hơi một nửa thủy triều, năng lượng khủng bố đã chôn vùi lôi triều.
Thẩm Hoành Đồ bị vén lui mấy chục mét, chật vật phóng thích thủy triều, miễn cưỡng ổn định.
Hắn tức giận gào thét, trước tiên liền đưa một tay chỉ trời, ngưng tụ lôi vân nặng nề, cùng cộng minh với lôi vân Thương Thiên Tước thả ra ở nơi xa, muốn tiếp dẫn lôi triều, phản kích Khương Phàm. Nhưng...
Hắn giữ vừa vững thân thể trong chốc lát, một bóng người đã giương cánh lao tới. Tốc độ quá nhanh, khi Thẩm Hoành Đồ nhìn thấy thân ảnh, sau một khắc đã xuất hiện ở trước mặt hắn.
Khương Phàm vung lên nắm đấm tấn công trực diện.
Kim viêm vờn quanh nắm đấm giống như là chiến xa cổ lão, ù ù nghiền ép thiên khung, chấn động thiên địa, đánh về phía Thẩm Hoành Đồ.
Thẩm Hoành Đồ ớn lạnh toàn thân, không lo được tiếp dẫn, kích thích linh nguyên điên cuồng phóng thích năng lượng về phía trước.
Răng rắc!
Ầm ầm!
Lôi triều tán loạn, thủy triều tránh lui, trọng quyền của Khương Phàm đã xuyên qua lồng ngực Thẩm Hoành Đồ.
Thẩm Hoành Đồ thổ huyết, kêu thảm bay ra ngoài.
Đột nhiên kịch biến khiến cho toàn trường chấn kinh.
Máu tươi rơi đầy trời, nhìn thấy mà giật mình.
- Thẩm Hoành Đồ!
Số lượng lớn tinh anh trên Thương Thiên Tước bỗng nhiên biến sắc, lập tức nhảy xuống không trung, xông về Thẩm Hoành Đồ.
- Hắn không chết được, không trúng trái tim.
Khương Phàm không có truy kích, cũng không có lại nhiều nhìn một chút, lập tức trở về trong đội ngũ Vô Hồi thánh địa.
Bọn người Tiêu Phượng Ngô đối với sự cường đại của Khương Phàm đã chết lặng, nhưng các tinh anh thánh địa Tây Bộ lại vô cùng ngoài ý muốn bởi thực lực Khương Phàm.