Khương Hồng Võ chậm rãi gật đầu:
- Mặc dù có thể thực hiện hình luật trên, nhưng chỉ sợ thao tác có chút khó khăn.
Phạm Ngọc Thành nói:
- Đây là lệnh của Thánh Chủ, không phải do ngươi phản bác. Khương Phàm đâu, mời ra đây. Chờ điện chủ Dị Linh điện đến, lập tức bắt đầu thẩm vấn.
- Đi.
- Ngươi nói cái gì?
- Buổi sáng hôm nay, Vô Hồi Thánh Chủ phái người đến mời Khương Phàm trở về, nói là có chuyện gì đó cần phải xử lý?
Khương Hồng Võ nhìn về phía Yến Tranh.
Yến Tranh gật đầu:
- Đúng là nói như vậy.
Phạm Ngọc Thành giận dữ đứng dậy:
- Sao ngươi có thể thả hắn đi! Ai cho ngươi quyền đó?
- Hắn là khách thánh địa, muốn đi thì đi, ta còn có thể cản?
- Thánh Chủ hôm qua đã tự mình hạ lệnh, tuyệt đối không thể để Khương Phàm rời khỏi nửa bước.
- Ta muốn xin chỉ thị Thánh Chủ, thế nhưng Thánh Chủ không ở đây. Ta đã xin mời... Phó Thánh Chủ...
- Khương Hồng Võ! Ngươi thật to gan!
Phạm Ngọc Thành giận tím mặt.
- Chớ cùng ta hô to gọi nhỏ.
Ánh mắt Khương Hồng Võ chợt lạnh lẽo.
- Ta và ngươi cùng cấp! Lớn tiếng với ngươi thì làm sao!
Phạm Ngọc Thành ảo não, vẫn là tới chậm một bước.
Khương Hồng Võ đứng dậy, đi qua Phạm Ngọc Thành.
Phạm Ngọc Thành cảnh giác lui lại.
- Ngươi làm gì?
Khương Hồng Võ hơi ngẩng đầu, tiếp tục đi lên phía trước.
Sắc mặt Phạm Ngọc Thành khó coi, tiếp tục lui về sau.
Các đệ tử và trưởng lão Võ Cực điện lập tức cảnh giác, nhưng bọn người Yến Tranh toàn bộ đều đứng dậy, cường thế giằng co.
Khương Hồng Võ đè ép Phạm Ngọc Thành đi lên phía trước.
Một bước... Hai bước... Năm bước...
Phạm Ngọc Thành tức giận, dừng lại nói:
- Ngươi muốn làm gì!
- Ta dạy cho ngươi một đạo lý.
Khương Hồng Võ tiến đến trước mặt của hắn:
- Ly Hỏa thánh địa tồn tục vạn năm, cũng không phải là một mực bình tĩnh. Bên trên tư liệu lịch sử được ghi chép lại biến cố đã có hai mươi sáu lần. Ly Hỏa thánh địa bị hủy sao? Không có! Địa vị Ly Hỏa thánh địa vẫn còn chứ? Vẫn còn!
- Vì sao? Bởi vì thánh địa là bởi vì cần mà tồn tại, không phải bởi vì người nào đó mà tồn tại. Thánh địa, càng không phải là thánh địa của người nào đó!
- Ngươi và ta thân ở trong một vòng mới biến cố này, đều đang ra sức giãy dụa. Không có đúng sai, không có chính nghĩa tà ác, chỉ có ai mạnh ai yếu, ai càng thích hợp!
- Thắng làm vua thua làm giặc, nếu như các ngươi thắng, Khương Hồng Võ ta chết không có chỗ chôn. Nếu như ta thắng, các ngươi cũng sẽ vĩnh viễn biến mất.
- Mặc kệ là kết quả nào, vài chục năm, hai mươi mấy năm, thậm chí là sau trăm năm, Ly Hỏa thánh địa vẫn thánh địa luyện đan, vẫn là chủ nhân Hoang Mãng nguyên, vẫn là được tám phương đến chúc.
- Đối với trận biến cố mấy năm ngắn ngủi này, người đời đều sẽ lựa chọn lãng quên. Ta nói những lời này là có ý muốn nhắc nhở ngươi, đừng quá tự cho là đúng. Ai là chính thống, ai là chân chủ, do người thắng đến viết.
- Trước khi thắng bại chưa định, ngươi và ta đều có khả năng. Phạm Ngọc Thành, nếu như ngươi thông minh liền sẽ rõ ràng, ngươi không phải đối thủ của ta. Muốn sống, hoặc là sớm lăn ra khỏi Ly Hỏa thánh địa, hoặc là... Suy nghĩ thật kỹ, ai có phần thắng càng lớn hơn!
…
Khương Phàm rời khỏi, để Ly Hỏa Thánh Chủ rất là nóng tính nhưng bây giờ không chỗ phát tiết cũng không kịp phát tiết.
Bởi vì Thường Huyền Nghĩa lấy thân phận Phó Thánh Chủ cao điệu tuyên bố, đại hội luyện đan cử hành đúng hạn.
Khi bọn hắn chạy đến, Thường Huyền Nghĩa đã mời tân khách các phương tụ tập đến trên núi đá trước mặt Đan Đỉnh điện, còn bày xong tòa luyện lô kia của hắn.
- Thánh Chủ, chúng ta đã chuẩn bị xong, mời lên dược liệu đi.
Thường Huyền Nghĩa an bài ba trăm vị Luyện Đan sư vào chỗ của mình, chắp tay ra hiệu với Ly Hỏa Thánh Chủ.
Người ở xung quanh núi đá, âm thanh huyên náo, tân khách các phương đều đang nhiệt tình mong đợi.
Lão gia hỏa này đang làm cái gì?
Ly Hỏa Thánh Chủ cùng điện chủ Đan Đỉnh điện trao đổi ánh mắt, thể hiện đều có chút quái dị.
Bọn hắn biết Khương Hồng Võ đã trộm đi phương thuốc, nhưng tất cả đều là giả, chẳng lẽ Thường Huyền Nghĩa tin là thật rồi?
- Thánh Chủ, có vấn đề gì không?
Thường Huyền Nghĩa thấy bọn hắn không có đáp lại, cố ý hỏi:
- Chẳng lẽ dược liệu của Thái Sơ Mệnh Hồn Đan cũng đều ở trong Dược Vương các?
Ly Hỏa Thánh Chủ rất muốn hỏi Thường Huyền Nghĩa rốt cuộc tình huống là như thế nào, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, chỉ có thể nhịn xuống.
- Dược liệu Thái Sơ Mệnh Hồn Đan ở chỗ Hoàng Kim Sư Tử.
- Phái người đi mời?
Thường Huyền Nghĩa chắp tay xin chỉ thị.
- Mời Tam Đầu Kim Sư đến. Trước khi Sư Vương đi, hẳn là để dược liệu cho hắn.
Ly Hỏa Thánh Chủ sắp xếp người đi mời Tam Đầu Kim Sư.
Sau đó không lâu, Tam Đầu Kim Sư được bọn người hầu bảo vệ xuống tới núi đá.
Đám người thoáng bạo động.
Yêu thú hoàng tộc, lại còn là Yêu Vương tương lai, đây cũng không phải tùy tiện đều có thể nhìn thấy.
- Ngươi xác định đã chuẩn bị xong?
Tam Đầu Kim Sư đi đến đỉnh núi, cao ngạo giơ đầu lên.
Thường Huyền Nghĩa anh tuấn nho nhã, khẽ vuốt cằm:
- Thuật luyện đan ta đã lĩnh hội mười ngày, có lòng tin, cũng sẽ dùng hết khả năng.
Tam Đầu Kim Sư lạnh lùng hỏi:
- Dược liệu của chúng ta vô cùng quý giá, nếu như ngươi luyện không ra thì thế nào?
Thường Huyền Nghĩa không kiêu ngạo không tự ti nói ra:
- Thái Sơ Mệnh Hồn Đan là Thánh Chủ tự mình nhờ Thường Huyền Nghĩa ta đến luyện, ta cũng sẽ ta tận hết khả năng. Nhưng đây dù sao cũng là lần đầu tiên ta luyện Thái Sơ Mệnh Hồn Đan, có thất bại, có nguy hiểm. Nếu như Hoàng Kim Sư tộc không yên lòng, có thể xin mời Thánh Chủ hoặc có thể là điện chủ Đan Đỉnh điện tự thân luyện chế cho các ngươi.
Tam Đầu Kim Sư nhìn Ly Hỏa Thánh Chủ, Ly Hỏa Thánh Chủ nhẹ gật đầu.
Tam Đầu Kim Sư ra hiệu người hầu bên cạnh đưa hộp gấm không gian lên:
- Dược liệu trong này, ta sẽ giám sát toàn bộ quá trình. Có thể cho phép ngươi thất bại, nhưng nếu như là sự bất lực của ngươi tạo thành thất bại, ta có thể sẽ không tiếp nhận.