Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng Vãn Tình quyến rũ động lòng người, phong tình vạn chủng, dáng người thướt tha tản ra khí chất cùng mị lực làm cho không người nào có thể kháng cự được, nàng đưa đôi mắt sáng rỡ nhìn Khương Phàm, môi đỏ khẽ mở, má ngọc ửng hồng:

- Ta... Không có mang thai...

- Mang thai? Không có mang thai là có ý gì...

Khương Phàm sửng sốt một chút, tiếp theo lại giật mình.

Đúng rồi, hắn đều quên đi chuyện quan trọng kia.

Linh hồn Đan Hoàng thức tỉnh trong ý thức Khương Phàm, không có mang thai? Trận mông giao kích tình mênh hòa kia, rốt cuộc là vì sao?

- Ta vẫn luôn lưu ý đến bụng mình, đến bây giờ vừa vặn hai mươi tháng, chưa từng xuất hiện bất cứ vấn đề nào. Ta có thể yên tâm, chàng cũng có thể yên tâm.

Hướng Vãn Tình giãn mặt ra cười khẽ, quả nhiên là dụ hoặc vô hạn, sơn lâm tươi đẹp, nhưng mặc dù nàng nói nhẹ nhõm, trong lòng lại lướt qua vài tia cô đơn không cách nào nói rõ.

- Không có... ừm... là tốt...

Khương Phàm xấu hổ, nhưng trong lòng ngược lại càng cảnh giác.

Đôi mắt kia rốt cuộc là thứ gì?

Yên lặng trăm vạn năm, chuyện đầu tiên sau khi thoát khốn chính là để một đôi nam nữ giao hòa, lại gần như là giao hòa dã man, đây nhất định không phải trò đùa quái đản, mà là có thâm ý đặc biệt.

Trước đó hắn còn suy đoán là đôi mắt kia coi trọng tư chất của hắn cùng Hướng Vãn Tình, muốn thông qua thụ thai đến mượn thể trọng sinh.

- Thật chẳng lẽ muốn ta đoán như thế, là đang hấp thu tinh hoa?

Đan Hoàng nói nhỏ ở trong đầu Khương Phàm.

- Hấp thu tinh hoa... Vì sao... ừm... Không phải vật kia ở bên trên mình, còn cần Hướng Vãn Tình tiếp nhận?

Khương Phàm đánh trả trong đầu.

- Nàng vừa thoát khốn, còn rất yếu ớt, sao có thể chịu đựng ngươi giày vò như vậy. Các ngươi lúc ấy oanh oanh liệt liệt giày vò hơn hai mươi giờ, đều mệt đến hôn mê. Nàng thật vất vả mới thoát khốn, nếu như bị ngươi làm chết, vậy thì uất ức đến thế nào.

Lời Đan Hoàng nói để Khương Phàm lần nữa nhớ tới hình ảnh 'Nóng nảy' lúc ấy kia, gương mặt lập tức đỏ lên.

- Ta cảm giác không phải đơn giản như vậy. Chủ nhân của cặp mắt kia có thể thao túng ý thức của chúng ta, điều này nói rõ nàng vẫn còn sống. Nhưng... bị trấn áp trăm vạn năm, còn là phong ấn liên hợp trấn áp từ trên xuống dưới mấy chục tầng, Man Hoang Cự Long các loại đều chỉ thừa lại xương khô, thứ gì có thể còn sống?

- Mặc dù còn sống, nhưng khẳng định cực suy yếu, cho nên cần hấp thu tinh hoa, lúc ấy ngươi cùng Hướng Vãn Tình đều mệt mỏi ngay cả Vĩnh Sinh Chủng Tử đều không bổ trở lại.

Đan Hoàng rất cố chấp với phán đoán của mình.

- Sư phụ, ngài nói... Chủ nhân của cặp mắt kia sẽ không phải là Đế Quân đấy chứ?

- Không chỉ là Đế Quân, mà còn là chủng loại Đế Quân mà chúng ta không thể nào hiểu được kia. Ngươi nghĩ lại xem, xá lợi Phật Đà là cấp bậc đế cốt, cũng còn chỉ là một tầng trong mấy chục tầng phong ấn, vậy thứ đó sẽ là dạng tồn tại kinh khủng gì. Thượng Thương cổ thành lựa chọn trấn áp, mà không phải xử tử, cũng nói bọn hắn không phải là không muốn, mà là giết không chết.

- Tồn tại như thế này, thao túng ý thức của chúng ta làm loại chuyện đó, liền lộ ra càng có thâm ý.

Khương Phàm chau mày, càng nghĩ càng cảnh giác.

Không chỉ bọn hắn kết hợp có vấn đề, mấu chốt là bọn hắn lại thả ra một tồn tại quỷ bí kinh khủng như thế, mà cho đến bây giờ đều không có bất cứ tin tức gì.

Chủ nhân của cặp mắt kia khẳng định đang ẩn núp, đang khôi phục, mà sẽ tái nhập thế gian ở tương lai không lâu, chấn kinh thời đại này.

Hướng Vãn Tình nhìn Khương Phàm trầm mặc không nói, tâm tình buồn vô cớ, không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng, an tĩnh đi ra.

Khi Khương Phàm tỉnh táo lại, thân ảnh mềm mại đáng yêu của Hướng Vãn Tình đã đi đến sâu trong cánh rừng.

- Ai...

Khương Phàm đưa tay muốn gọi Hướng Vãn Tình lại, nhưng lại ngừng.

Có thể hắn đã hiểu tâm ý Hướng Vãn Tình, nhưng... Thiên Hậu, An Nhiên, Tịch Nhan, Kiều Hinh, hắn đã có được bốn người yêu, thực sự không muốn lại trêu chọc càng nhiều, như vậy đối với Thiên Hậu và các nàng rất không công bằng.

Khương Phàm tiếc nuối lắc đầu, quay người muốn đi tới.


Nhưng, đi vài bước, Khương Phàm lại ngừng.

Đối với Thiên Hậu các nàng không công bằng, chẳng lẽ đối với Hướng Vãn Tình liền công bằng?

Đều đã chà đạp, chẳng lẽ không nhận nợ?

Nhưng phải giải thích thế nào với Thiên Hậu đây?

Khương Phàm quay đầu nhìn bóng lưng dần dần từng bước đi mất kia, hắn cắn răng, giậm chân một cái, vọt tới phía Hướng Vãn Tình.

Hướng Vãn Tình nghe được tiếng bước chân gấp rút truyền đến từ sau lưng, môi đỏ khẽ mím môi, cố gắng tươi cười, ngừng chân quay người, đang muốn mở miệng nói một câu —— không cần thua thiệt, ta không trách ngươi.

Khương Phàm lại bước nhanh chạy đến bên cạnh nàng, bắt lại cánh tay nhu nhuận kia:

- Đến chỗ nàng ngồi một chút?

Hướng Vãn Tình chợt run rẩy, lời vừa tới miệng cưỡng bức nuốt xuống.

Đôi mắt mỹ lệ không khỏi bịt kín một tầng hơi nước.

Nàng nhìn sự kiên nghị bên mặt Khương Phàm, mặc cho bàn tay lớn kia lôi kéo đi lên phía trước, trong lòng tuôn ra từng cơn ấm áp.

Gió nhẹ thổi, bụi hoa trong rừng xông xáo tràn lên hương hoa, hai người tay nắm, đi về sơn cốc nơi xa.

Hướng Vãn Tình rúc vào trong ngực Khương Phàm.

Khương Phàm cũng thuận tay ôm nàng.

Mặc dù không có lời thừa thãi, nhưng cả hai đều đã hiểu lẫn nhau.

Ba ngày sau, Khương Phàm 'vừa lòng thỏa ý' rời khỏi nơi ở của Hướng Vãn Tình, về tới Chu Tước Thần Cung.

Kiều Vô Hối, Triệu Thời Việt, Khương Diễm, Khương Quỳ, Khương Uyên, Khương Qua, Khương Bá, toàn bộ đều đang ở nơi này, cùng nhau hấp thu ức vạn quốc vận bên trong ngọc tỷ, tẩy lễ thần hồn.

Kiều Vô Hối là dòng dõi của Khương Phàm, bọn người Triệu Thời Việt thì là phân thân của Khương Phàm, cho nên quốc vận bên trong ngọc tỷ đối bọn hắn mà nói đều có hiệu quả đặc biệt.

Không chỉ có thể phụ trợ tu luyện, còn có thể biến đổi linh văn.

Nhưng Khương Phàm thật sự ký thác kỳ vọng vẫn là ở ba người Kiều Vô Hối, Khương Quỳ, Khương Bá, hy vọng có thể chân chính bước lên Thánh Vương Thiên phẩm linh văn, cũng trưởng thành đến cảnh giới Thánh Vương, tăng lên sức chiến đấu tầng cao nhất cho Sí Thiên giới.

Khương Phàm cũng ở lại Chu Tước Thần Cung, nhận lấy quốc vận tẩy lễ, bế quan tu luyện.

Mặc dù kế hoạch chỉnh đốn là năm năm, nhưng cục diện bên ngoài đã thay đổi trong nháy mắt, nếu như nổi lên ngoài ý muốn, rất có thể sẽ sớm rời khỏi.

Hắn cần nắm chặt thời gian, vượt qua giai đoạn cao giai Niết Bàn cảnh quan trọng này, tranh thủ bước lên cảnh giới Bán Thánh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK