- Nếu là kịch biến, chẳng mấy chốc tin tức sẽ truyền tới.
Toàn thân Vô Thượng Vương trải rộng đạo ngấn, tỏa ra thánh huy vô tận, vùng đất trời này đều như muốn hòa tan.
- Tin tức đại khái chính là Thiên Đãng sơn mạch phát sinh bạo tạc, dãy núi cùng mấy ngàn dặm sơn hà xung quanh bị san thành bình địa, mấy ngàn vạn sinh linh chết thảm. Nghe nói tràng diện rất khốc liệt, lác đác không có mấy người còn sống sót.
- Nhưng, ta mới từ nữ tử này biết được tin tức kỹ lưỡng hơn. Ví dụ như Phần Thiên Chiến Vực, ví dụ như trong hắc đao có linh hồn Thần Tôn, ví dụ như Khương Phàm săn giết Triệu Phong Niên, ví dụ như... Lột da... Chờ chút...
Bộ ng ực Chiến Vương rộng rãi, cơ bắp như mãng xà quay quanh, một đôi huyết nhãn hiện ra ánh nhìn tàn nhẫn:
- Xích Thiên Thần Triều thật sự giỏi tính toán, bố trí ngoài sáng trong tối vậy mà tất cả đều đang hấp dẫn lực chú ý, người thật sự muốn trà trộn vào Thiên Đãng sơn mạch lại là Xích Thiên Thần Tôn.
- Thương Huyền chính là do hoàng đạo Cửu Châu Thập Tam Hải đều có ước định, phía trên Thánh Linh không được hoạt động tại hạ giới. Nếu như phát sinh tình huống cực đặc biệt, cao nhất là cảnh giới Thánh Vương ra tay.
- Các ngươi thật sự là không biết xấu hổ, Thần Tôn lại tự mình ra tay. Ta rất chờ mong, sau khi tin tức đưa đến Thiên Khải chiến trường, các ngươi phải ứng phó thế nào.
Vô Thượng Vương nhìn chằm chằm Chiến Vương, trong đôi mắt sáng chói phảng phất có liệt hỏa phần thiên, có kinh lôi diệt thế để cho người ta sợ hãi tuyệt vọng.
Thiệu Mẫn kịch liệt giãy dụa trong tay Chiến Vương, ô ô nói gì đó, lại không người nào có thể nghe được rõ ràng.
Thật lâu, Vô Thượng Vương nói:
- Trong vòng nửa tháng toàn bộ quân đội Xích Thiên sẽ rút khỏi đại địa Đông Bắc.
- Nửa tháng! Ta không muốn lại nhìn thấy một binh một tốt nào của Xích Thiên Thần Triều tại địa giới Đông Bắc Bộ, nếu không ta thay các ngươi thanh lý!
Chiến Vương mở bàn tay to lớn, vung tay ném Thiệu Mẫn ra.
Ầm ầm!!
Bọn quái vật Chiến tộc toàn bộ mở rộng hai cánh, sụp đổ hư không, biến mất từ trước mặt bọn hắn.
Thiên Quân Hầu tiếp được Thiệu Mẫn máu me khắp người:
- Mau nói, xảy ra chuyện gì?
Thiệu Mẫn suy yếu đau đớn, gian nan nói:
- Triệu Phong Niên cõng trong hắc đao có thần niệm của Thần Tôn, sau khi Phần Thiên Chiến Vực mở ra, Thần Tôn đột nhiên rời khỏi, tự mình đi truy sát Khương Phàm. Nhưng... Nửa ngày sau, Thần Tôn chưa có trở về, Khương Phàm lại mang theo hắc đao giết tới. Bá Dương Hầu, Hoang Lôi Hầu, toàn bộ chiến tử, bọn người Triệu Phong Niên đều bị bắt sống.
Kim Luân Vương và đám người hít vào một ngụm khí lạnh:
- Làm sao Khương Phàm có thể giết Bá Dương Hầu và Hoang Lôi Hầu?
- Bên cạnh Khương Phàm có hai Phượng Hoàng Thánh Linh cảnh, bọn hắn quá mạnh, chỉ sau mấy hiệp liền giết bọn người Bá Dương Hầu.
- Triệu Phong Niên muốn vận dụng tinh thạch mang chúng ta đi, nhưng vẫn chậm một bước, toàn bộ bị Khương Phàm khốn trụ.
Chúng Vương Hậu trao đổi ánh mắt khiếp sợ, hai vị Phượng Hoàng Thánh Linh?
Từ đâu mà Khương Phàm chiêu mộ được Thánh Linh Yêu tộc mạnh mẽ như vậy!
Nhưng đưa mắt nhìn trăm vạn dặm sơn hà khắp Thương Huyền đại lục, đều không có bóng dáng Phượng Hoàng, ở đâu ra Thánh Linh cảnh?
Mà, không phải Khương Phàm đang ở Nam Bộ chém giết cùng Nhân Gian Ngục sao? Làm sao lại đột nhiên đã đến Thiên Đãng sơn mạch!
Thiên Quân Hầu hỏi:
- Ngươi đâu? Ngươi trở về thế nào?
Thiệu Mẫn kịch liệt ho khan vài tiếng, yếu ớt nói:
- Là Khương Phàm ta thả lại, để cho ta trở về đưa một câu với mọi người.
- Lời gì??
- Muốn đuổi giết hắn, hắn phụng bồi tới cùng! nhưng, Hoang Nguyên vương phủ, Trạch Thiên Các, nếu như lại có bất luận kẻ nào bị thương tổn, hắn sẽ lột da của bọn người Triệu Phong Niên, làm thành trống trận, đưa đến trong phủ chúng ta!
Kim Luân Vương và đám người giận tím mặt:
- Hỗn trướng! Thứ không biết sống chết, chỉ bằng lực lượng của hắn bây giờ, cũng xứng khiêu khích toàn bộ vương hầu Xích Thiên chúng ta?
Các Thống soái quân đoàn lại hỏi:
- Ngươi nhìn thấy quân trưởng các quân đoàn không?
Thiệu Mẫn lắc đầu:
- Ta không có gặp được, nhưng thời điểm Phần Thiên Chiến Vực mở ra đã dẫn bạo tạc vô cùng kh ủng bố, nếu như không phải Triệu Phong Niên mang theo tinh thạch, ngay cả bọn người Bá Dương Hầu đều sẽ trọng thương.
Rốt cuộc Vô Thượng Vương cũng mở miệng:
- Khương Phàm rời khỏi bao lâu?
- Đại khái là năm ngày, ta đã dùng tốc độ nhanh nhất xông ra ngoài, nhưng... Bọn người Khương Phàm có Thánh Nhân, tốc độ khả năng càng nhanh hơn, muốn chặn đường tại biên giới Thiên Quốc hẳn là không thể nào.
- Hắn có tiết lộ muốn đi đâu không?
- Không có, chỉ là nhắc nhở chúng ta không được đụng vào Hoang Nguyên Vương cùng Trạch Thiên Các. Nhưng ta suy đoán, bọn hắn hẳn đang chạy trốn tới chỗ rất xa.
- Các ngươi không có gặp được Hoang Nguyên Vương?
- Mãi vẫn không thấy.
Bọn người Kim Luân Vương đều nhìn Vô Thượng Vương, tên hỗn đản kia không chỉ có mang Phần Thiên Chiến Vực đi, mà lại đều cuốn đi truyền nhân ưu tú nhất của bọn hắn, thù này nhất định phải báo.
- Triệt binh, hồi triều. Nếu linh hồn Thần Tôn không thể ngăn Khương Phàm lại, hẳn là sẽ có tiến một bước an bài.
- Phong Niên thì sao? Cứ mặc kệ như vậy sao?
- Khương Phàm giữ lại có tác dụng, sẽ không dễ tổn thương bọn hắn.
Tại thời điểm Xích Thiên Thần Triều triệt binh, tình huống tại Thiên Đãng sơn mạch đã truyền khắp các nơi trên Thiên Quốc, cũng lần lượt xông ra từng cái biên giới, lan tràn đến đại địa Đông Bắc, thậm chí chỗ càng xa hơn.
- Khương Phàm xuất hiện tại Thiên Đãng sơn mạch ở phía nam Đọa Lạc Thiên Quốc, tỉnh lại Chu Tước Yêu Hỏa đang ngủ say.
- Hơn ba ngàn dặm xung quanh Thiên Đãng sơn mạch bị san thành bình địa, mấy ngàn vạn sinh linh không còn hài cốt, Thao Thiết Yêu tộc, Xích Thiên Thần Triều, cùng tất cả thế lực cấp tôn chủ của Thiên Quốc bị trọng thương.
Tin tức như như hồng thủy mãnh liệt lan tràn, những nơi đi qua, oanh động như sấm, tiếng nghị luận phân khởi.
Các nơi trên Thương Huyền vừa mới đạt được tin tức Nhân Gian Ngục đang cùng Khương Phàm giao phong tại Trung Vực Nam Bộ, đang nghị luận ân ái tình thù giữa Thần Hoàng kiếp trước cùng hoàng phi tiền thế, kết quả giống như là đột nhiên, Khương Phàm liền từ Trung Vực Nam Bộ nhảy tới Đọa Lạc Thiên Quốc, còn dẫn xuất yêu hỏa kiếp trước tại Thiên Đãng sơn mạch cổ lão mà nguy hiểm!
Bọn hắn khó có thể tưởng tượng được tràng cảnh rung động khi yêu hỏa giáng lâm, nhưng tin tức mấy ngàn dặm sơn hà bị san thành bình địa, mấy ngàn vạn sinh linh không còn hài cốt, lại làm cho tất cả mọi người chấn kinh, càng liên tục hít vào từng ngụm khí lạnh.
Danh Sách Chương: