Khiến cho nàng chú ý, sau đó chính là kích thích.
- Chúng ta, ban đêm gặp lại!
- Chờ một chút. Ta rất hiếu kì cảm giác của ngươi. Ngươi là tới đây mới có cảm giác, hay là trước đây đã có rồi?
Sự chán ghét của Lãnh Văn Thanh qua đi, đột nhiên lại có nghi ngờ.
Chẳng lẽ Khương Phàm chỉ có cảm giác đặc biệt, mà không có đạt được truyền thừa? Hay là cũng đã nhận được truyền thừa, đang cố ý giấu giếm?
- Ha ha...
Khương Phàm chỉ cười cười, cố ý câu lên lòng hiếu kỳ của nàng, quay người liền muốn rời khỏi.
Thế nhưng...
- Khương Phàm! Sao ngươi lại ở chỗ này?
Đường Minh Đạt đang muốn đi tìm Lãnh Văn Thanh, không nghĩ tới liền gặp tại dưới chân núi này, còn ở cùng một chỗ với tên hỗn đản Khương Phàm này.
- Ta tùy tiện đi một chút thôi.
- Không phải ta đã đã cảnh cáo ngươi sao? Thành thành thật thật đợi, đừng đi loạn khắp nơi, càng không thể tới đây!
- Đã cảnh cáo sao?
- Đừng giả ngu với ta.
Đường Minh Đạt thật sự rất tức giận.
Trước đó ở bên ngoài hai người liền mắt đi mày lại, một hồi không gặp vậy mà lại vụng trộm Hẹn hò.
Có thể nhẫn nại nhưng lại không thể nhẫn nhục.
Lãnh Văn Thanh nhìn Khương Phàm, trong lòng khẽ động, đột nhiên tới một câu.
- Minh Đạt sư huynh, hắn nói... có cảm giác đối với ta.
- Khương Phàm! Ngươi chán sống?
Đường Minh Đạt giận tím mặt, có cảm giác? Mẹ kiếp, ngươi là đến bày tỏ sao?
Có xấu hổ hay không! Coi ta là cái gì!
Còn có cảm giác? Thật uổng cho ngươi nói ra miệng.
Ta càng có cảm giác, cảm giác của ta đều có hơn ba mươi năm, lại bắt đầu từ lúc phát dục.
Khóe miệng Lãnh Văn Thanh sau mạng che mặt có chút cong lên, liền biết Đường Minh Đạt chịu không được loại kích thích này.
Đánh đi!!
Hung hăng giáo huấn Khương Phàm!!
Bức Khương Phàm sử dụng toàn lực.
Nàng vừa vặn có thể mượn cơ hội này, dò xét tình huống Khương Phàm, cảm nhận loại ba động vi diệu kia.
Khương Phàm liếc mắt Lãnh Văn Thanh, đã hiểu ý đồ của nàng.
- Khương Phàm, ta khiêu chiến ngươi!
Đường Minh Đạt quả nhiên đã bị kích thích.
Mắt hắn đầy rẫy hung quang, đằng đằng sát khí, muốn hung hăng giáo huấn Khương Phàm, để hắn hiểu được đây là nơi nào, nên tuân thủ quy củ gì.
Khương Phàm lắc đầu từ chối:
- Ta là Sinh Tử cảnh, không thích hợp chiến đấu.
- Sinh Tử cảnh chỉ là không thích hợp, không phải là không thể.
Đường Minh Đạt giật thắt lưng gấm trên trán xuống, lộ ra linh văn đặc biệt, là con mắt màu tím đang nộ trừng.
- Bình tĩnh một chút, giữa chúng ta không cần thiết phải quyết đấu.
Khương Phàm lui lại mấy bước, nắm chặt nắm đấm.
- Có cần thiết hay không, không phải ngươi nói, Khương Phàm, nhận lấy cái chết!
Toàn thân Đường Minh Đạt dâng lên hào quang màu tím, ngưng tụ thành lít nha lít nhít cây giáo sắc bén, tấn mãnh cường thế, giống như lôi triều vô tận xuyên thủng không gian.
Tử khí cuồn cuộn, gào thét lên uy thế phi phàm đánh vào trên thân Khương Phàm.
Khương Phàm đụng đổ liên miên cánh rừng, đập vào trên núi.
Toàn thân thủng trăm ngàn lỗ, máu tươi chảy ngang, đau đớn không chịu nổi.
Nhưng... Ảo giác?
Ta không thể nào không có chút uy lực chống đỡ!
Khương Phàm ý thức hoảng hốt, bỗng nhiên bừng tỉnh.
Quả nhiên, hắn vẫn đứng tại chỗ, không có bị thương tổn.
Nhưng, Đường Minh Đạt lợi dụng cơ hội hắn hoảng hốt đã ngưng tụ thành một cây giáo màu tím, cứng rắn sắc bén, dưới ánh mặt trời chiếu xuống lại mang theo sát khí chấn động tâm hồn, giống như tuyệt thế binh khí giáng lâm, lao thẳng đến lồng ngực Khương Phàm.
Thời điểm Khương Phàm thức tĩnh, cây giáo đã tới gần ngực, muốn chặn đường đã tới không kịp.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Bát Hoang Chiến Trụ hộ tâm giáp đã nhanh chóng ngưng tụ.
Phốc phốc!
Keng!
Cây giáo đâm xuyên ngực, cưỡng bức dừng lại trước khi đến trái tim, cây giáo mạnh mẽ bộc phát lực lượng, hung hăng đánh Khương Phàm ra.
Sắc mặt Khương Phàm đột nhiên lạnh lại, cháu trai này làm thật?
Nếu như không phải hắn phản ứng nhanh, một thương này đủ để đánh xuyên qua hắn!
Một chút ghen ghét vậy mà có thể mất đi lý trí?
Đây là quá ngu, hay là quá yêu.
Thương thương thương!
Đường Minh Đạt vung cây giáo lên, mạnh mẽ trùng kích, phong mang sắc bén giống như mưa rơi bao phủ Khương Phàm, ép Khương Phàm liên tiếp lui về phía sau.
Bành!!
Khương Phàm cường thế ổn định, một tay nắm chặt cây giáo.
Đường Minh Đạt quả quyết buông tay, dẫn bạo cây giáo, hóa thành năng lượng dâng lên như thủy triều, hung tàn đẩy lui Khương Phàm.
- Linh văn, Thiên Tướng!
Khí chất Đường Minh Đạt hoàn toàn thay đổi, hiển thị rõ bá thế, vung lên trọng quyền đánh về phía Khương Phàm.
Một tiếng oanh minh, nắm đấm tăng vọt, tiếp tục bành trướng hơn mười lần, giống như là một mảnh thiên thạch màu tím, đánh tới Khương Phàm:
- Biết cái gì là Bát Bộ Thánh Quyền không? Đây là một trong bát bộ, Thiên Tướng Thánh Quyền!
Thiên Tướng Thánh Quyền?
Khương Phàm ngưng tụ ánh mắt, quả quyết vung lên nắm đấm, kích phát huyết mạch, cường thế chặn đường.
Ầm ầm!!
Khẩn thiết đối kích, giống như hai ngọn núi cao va chạm vào nhau, oanh minh kịch liệt, khí lãng cuồn cuộn.
Khương Phàm vững như bàn thạch, mấy triệu cực cảnh cưỡng ép gánh vác nắm đấm, lại cảm nhận được uy thế cường đại thẩm thấu vào cơ thể, trùng kích huyết khí toàn thân, chấn động linh hồn Chu Tước.
Bát Bộ Thánh Quyền?
Khương Phàm rất rõ ý nghĩa bốn chữ này, bởi vì Tu La đã từng tu luyện qua.
Bát Bộ Thánh Quyền là quyền pháp cường đại danh chấn cổ kim, phân biệt Thiên, Đà, Chân, Linh, U, Cốt, Ma, Thần.
Độ khó tu luyện cực lớn, yêu cầu đối với linh văn lại càng cao hơn. Nhất định phải là thể chất đặc biệt, linh văn đặc biệt, mới có thể tu luyện một trong số đó.
Bình thường mà nói, chỉ có thể Thiên phẩm tu luyện, nhưng Chí Tôn Thánh phẩm vẫn có thể tìm hiểu ra một chút da lông.
Chỉ là da lông, cũng có thể trấn áp đồng cấp.
Ông!!
Thiên Tướng linh văn nở rộ tia sáng yêu dị, không cần nhìn thẳng mắt Khương Phàm liền có thể ảnh hưởng đến linh hồn, để ý thức của hắn không phân rõ hiện thực hay hư ảo.
Đường Minh Đạt tăng vọt chiến ý, ngang nhiên lao thẳng đến Khương Phàm, hai tay phồng lên thật khổng lồ, bò đầy đường vân thần bí phức tạp, phát ra uy thế kinh khủng.
Bọn chúng giống như trọng chùy màu tím, cuồng lực vô song, chấn động đến mức không gian đều vặn vẹo, một loại khí thế cực kỳ bá đạo chấn động rừng rậm.
Ý thức Khương Phàm hỗn loạn, thứ hắn nhìn thấy chính là thế công như triều cường tràn ngập đất trời, cây giáo bạo kích phía trước, gió lốc kéo tới phía sau, phía sau nữa là cuồng phong màu tím đang gào thét, mà Đường Minh Đạt vẫn còn đứng ở nơi xa thi triển võ pháp.
Danh Sách Chương: