Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Có chút ấn tượng, nhưng không thấy rõ ràng.

Các học viên nhao nhao lắc đầu.

Lãnh Tuyền phân phó, nói:

- Tiếp tục tìm kiếm! Chỉ cần đụng phải, chúng ta hẳn là có thể nhận ra.

Có học viên nói:

- Ta thấy thực lực người kia rất mạnh, dám săn giết Tô Lăng, khẳng định là một tên điên, chúng ta coi như tìm được, cũng chưa chắc có thể bắt lấy hắn. Ta thấy tốt nhất chúng ta nên liên hệ Thi Văn Kiệt, thuận tiện thông báo Chí Tôn Kim Thành.

Lãnh Tuyền phân phó ở hai bên:

- Mấy người các ngươi đi tìm Thi Văn Kiệt. Mấy người các ngươi đi thông báo Chí Tôn Kim Thành. Sau khi tìm được, đều đến nơi đây tập hợp, thuận theo dấu vết ta lưu lại, cùng ta tụ hợp.

- Lãnh Tuyền sư tỷ, tỷ nhất định phải cẩn thận.

Các học viên tách ra hành động.

- Phải nhanh lên!!

Lãnh Tuyền lớn tiếng nhắc nhở, sau đó nâng chân đạp mây mù phóng tới không trung.

Tên điên kia bắt Tô Lăng làm gì?

Chẳng lẽ là xem như Yêu thú, muốn giết ăn?

Hay là coi trọng sắc đẹp của Tô Lăng, muốn lăng nhục nàng.


Đám dân liều mạng đáng chết!

Luân Hồi bí cảnh nên phong ấn những vết nứt kia, không thể để cho những kẻ không có chút kính úy nào như thế này tùy ý làm bậy.

- Tỷ tỷ, mau lên.

Đông Hoàng Như Yên kích động thúc giục Đông Hoàng Như Ảnh.

Liền biết đi theo Khương Phàm nhất định có thể nhìn thấy trò hay đặc sắc.

- Tô Lăng... Đại Diễn thánh địa...

Đông Hoàng Như Ảnh không có bao nhiêu hiểu rõ đối với thánh địa Tây Bộ, nhưng từ trong lời nói của vị cô nương tên Lãnh Tuyền kia, nàng đã mơ hồ đoán được chút gì.

Khương Phàm liên tiếp thay đổi phương hướng, xông ra rất xa mới tìm được một hẻm núi ẩn nấp, trốn đến đó.

- Nơi này là không gian của ta, cô không ra được, trước tiên hãy điều trị thương thế.

Giọng Khương Phàm truyền tới tầng thứ ba.

- Ngươi muốn giết ta diệt khẩu?

Tô Lăng máu me khắp người, xương cốt đều bị đánh xuyên, vô cùng đau đớn.

Để nàng cảm thấy kỳ quái là, vết thương lại đang chủ động khép lại, tốc độ còn rất nhanh.

- Cô biết Sinh Mệnh Cam Lộ không?

- Không biết!

- Là loại bảo dược có thể chữa trị thương thế, có thể trong thời gian rất ngắn tái tạo xương cốt bị gãy, khôi phục tinh khí thần. Nhưng, nếu như sau khi khôi phục thương thế, Sinh Mệnh Cam Lộ không có tiêu hao hết liền sẽ tiếp tục phát huy dược hiệu, ừm... Chủ yếu chính là kích thích phát dục, cũng sẽ kích thích chút loại cảm giác này.

Giọng Khương Phàm quanh quẩn trong núi rừng mênh mông, nhẫn nại giải thích.

Tô Lăng quay quanh thân thể cao lớn trên một cây đại thụ:

- Đánh rắm!

Khương Phàm dở khóc dở cười, tiểu nha đầu này thật nhanh nhẹn dũng mãnh.

- Cô có thể không tin, chờ cô trở lại thánh địa điều tra thêm liền biết. Lúc ấy ta phục kích Chí Tôn Kim Thành, không cẩn thận đã khiến ô bị thương, thương thế của cô rất nặng, chỉ có thể dùng Sinh Mệnh Cam Lộ đi điều trị. Nhưng sau khi ô ổn định lại, dược hiệu còn không có tản ra, ta không muốn mọi người khó xử, liền muốn cho cô ăn chút thuốc định thần tĩnh khí.

- Đánh rắm!!

Tô Lăng sống chết không tin.

Thời điểm tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn, hỗn đản này đã từng hạ thuốc cho Nhị thúc nàng, khẳng định là đang tái phạm.

- Ta dùng danh dự của ta xin thề, ta thật không có nghĩ muốn mạo phạm cô.

Khương Phàm nhất định phải nghĩ biện pháp giải quyết hiểu lầm này, bằng không đợi nàng trở lại Đại Diễn thánh địa lại ăn nói lung tung, trong sạch của hắn liền xong rồi.


- Ngươi còn có danh dự?

- Khương Phàm ta mặc dù không phải người tốt lành gì, nhưng ta sống rất thẳng thắn, danh dự của ta so với gia hỏa ra vẻ đạo mạo kia tốt hơn nhiều.

- Phi!!

- Chúng ta lui một bước, ta coi như thật có chút ý nghĩ gì, cũng sẽ không xuống tay với cô. Cô là yêu, là đại mãng, ta là người, chúng ta không thể nào.

- Phi!

- Lui thêm bước nữa, nếu như ta thật sự là loại người này, bây giờ nếu đã bắt lại cô, ta có thể buông tha cô sao? Bây giờ cũng đã bắt đầu!

- Phi!!

- Cô vẫn nên bình tĩnh trước một chút đi.

Khương Phàm bất đắc dĩ rút ý thức về, thở dài, nghiệp chướng thật!

Tô Lăng cuộn trên đại thụ tráng kiện che trời, tức giận nhìn lên bầu trời, yên lặng đợi rất lâu, xác định Khương Phàm không ở phía sau mới lùi về hình người, thả người nhảy xuống.

Độ cao hơn ngàn mét, nàng liên tiếp rơi xuống giữa chạc cây, bước chân phiêu miểu, thân pháp nhẹ nhàng.

Nhưng, sau khi nhảy xuống mấy tầng nhánh cây, nàng ngừng lại, khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn trước ngực một chút.

Trước đó khéo léo đẹp đẽ, không lớn không nhỏ, thật sự là rất tốt, bất luận là nhảy vọt hay là chạy, đều rất tự nhiên. Bây giờ lại theo thân thể lớn lên biên độ nhảy vọt nổi lên gợn sóng.

Lớn!

Rất lớn!

Tô Lăng lung lay thân thể, nổi sóng chập trùng, rất khó chịu, rất không thoải mái.

- Hỗn đản!

Tô Lăng lấy ra bộ y phục, khoác ở trên thân, bắt đầu quan sát mảnh này không gian thần bí.


Vô cùng an tĩnh, không có tiếng gió, không có tiếng nước, cũng không có chút thanh âm động vật.

An tĩnh đến nỗi làm người ta hoảng hốt.



Khương Phàm rời khỏi hẻm núi, tiếp tục tìm kiếm Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa.

- Cấm khu số năm?

Nửa ngày sau, Khương Phàm đứng trên một vách núi, quan sát một cái hố to hãm sâu.

Hố to rộng hai ba mươi dặm, nhấc lên tử khí âm trầm, số lượng lớn vong hồn như ẩn như hiện phát ra tiếng hét thê lương.

Bên trong tử khí cuồn cuộn có một tảng đá trắng bệch tung bay, trên đó viết cấm khu số năm.

- Nơi này hẳn là do Chí Tôn Kim Thành làm tiêu ký đặc biệt. Phàm là đặc biệt vòng đi ra, khẳng định vô cùng nguy hiểm.

Khương Phàm do dự một lát, quay người rời khỏi, không có tùy tiện xông vào.

Liên tiếp năm ngày, Khương Phàm đều Lang thang trong rừng rậm mênh mông, liên tiếp phát hiện hai nơi đặc biệt, nhưng đều không nhìn thấy Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa.

- Đây là vùng rừng đá Tô Lăng nói kia sao?

Khương Phàm đi ra khỏi rừng cây, nhìn qua Sơn lâm kỳ tú phía trước.

Mỗi ngọn núi đều thẳng tắp, cao ngất, mọc đầy cỏ cây, giống như từng cây đại thụ tráng kiện mọc thẳng tới trời cao.

Nhưng... Nơi này lại chiếm cứ số lượng lớn Yêu thú loại xà mãng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK