- Cái gì??
Hứa Đan đang chìm ngâm ở trong bi thương, thống khổ, lửa giận cuồn cuộn trong lồng ngực phảng phất muốn đốt thấu nàng.
- Chúng ta nhận thua.
Hứa Thừa n có thể cảm giác được chênh lệch giữa hắn cùng Khương Phàm, nếu như trong lòng Hứa Đan không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác mà dùng hết sức phối hợp hắn, có lẽ còn có cơ hội buông tay đánh cược một lần, thế nhưng, hắn có chút kiêng kị kinh nghiệm chiến đấu của Khương Phàm, thật sợ đột nhiên có cái gì đó ngoài ý muốn, Khương Phàm lại đến săn giết Hứa Đan.
Mà Kính Tượng linh văn của Hứa Đan có không gian trưởng thành rất lớn, Chí Tôn Kim Thành không thể nào mất đi nàng.
- Nơi này không có nhận thua, chỉ có sinh tử.
Khương Phàm vỗ cánh, bạo kích trời cao, lao đến bọn hắn.
- Đáng chết.
Hứa Đan giật mình, quả quyết ngưng tụ kính tượng, trùng kích nàng cùng Hứa Thừa n.
Sau một khắc, bọn hắn đã xuất hiện ở bên ngoài lôi đài.
- A?
Toàn trường kinh ngạc, làm cái gì vậy, trực tiếp nhận thua sao?
- Nhận thua?
Bọn người Hàn Ngạo đều sửng sốt một chút, tiếp đó là một trận mui mừng không thôi.
Tên điên này lại thắng, thắng được hung hiểm, càng thắng được xinh đẹp.
Nếu thắng, cũng mang ý nghĩa Luân Hồi bí cảnh đã mở ra đối với tất cả mọi người của Vô Hồi thánh địa.
Nơi đó chính là bí cảnh tu luyện đặc biệt lại quý giá, nhất là thích hợp Linh Hồn cảnh.
Chẳng lẽ bọn hắn có thể đi lịch luyện thành đoàn?
- Thắng!! Khương Phàm lại thắng!
- Đâm liền Hỗn Độn Tử Phủ, Chí Tôn Kim Thành, danh hào Võ Hầu, danh xứng với thực.
- Quá mạnh, Võ Hầu chính là Võ Hầu, biểu hiện đặc sắc của hắn đủ để triệt để vững chắc cái danh xưng Võ Hầu tại Vương Quốc Hắc Ám này.
Toàn trường oanh động, thậm chí có người lại lần nữa hô to lên Võ Hầu, tựa như thời khắc lúc trước Khương Phàm dũng mãnh đoạt được Võ Hầu.
Hướng Vãn Tình nhếch miệng lên một đường cong, xuất hiện giữa không trung, tự mình tuyên cáo:
- Tranh tài kết thúc, người thắng trận, Khương Phàm! Dựa theo ước định hai bên, từ hôm nay trở đi, sau này, trong vòng ba năm, Vô Hồi thánh địa, lên tới Thánh Chủ xuống đến đệ tử bình thường đều có thể tự do ra vào Luân Hồi bí cảnh mà Chí Tôn Kim Thành khống chế, Chí Tôn Kim Thành không được dùng bất cứ cái gì tiến hành ngăn cản hay hãm hại. Từ hôm nay trở đi, Đại Tự Tại điện sẽ phái người vào ở Luân Hồi bí cảnh, tự mình giám sát, liên tục ba năm!
- Vào ở Luân Hồi bí cảnh?
Các phương đều cảm thấy ngoài ý muốn.
Cái này có chút hung ác thật, trưng cầu ý kiến của Chí Tôn Kim Thành rồi sao?
Trong sương phòng của Chí Tôn Kim Thành lại không có truyền ra tiếng kháng nghị nào, bởi vì Luân Hồi bí cảnh quá đặc thù quá phức tạp, không phải một nhà bọn hắn đang khống chế.
Bên trong tiếng reo hò cùng nghị luận của toàn trường, Khương Phàm giơ tay lên, chỉ đến bọn người Hứa Như Lai.
Bầu không khí nhanh chóng an tĩnh, tất cả mọi người thuận tay của hắn nhìn về đám người Chí Tôn Kim Thành.
Đáy mắt Khương Phàm mang theo sát ý lạnh thấu xương, thanh âm lạnh lùng quanh quẩn trên lôi tràng.
- Đều không phục sao? Còn không có đánh đủ sao? Ta hôm nay liền đến Luân Hồi bí cảnh. Chúng ta... Tiếp tục?
Đột nhiên tuyên cáo để vô số người kinh ngạc, cũng làm cho sắc mặt của rất nhiều người trở nên nghiêm trọng.
Đây là giết đỏ cả mắt rồi?
Chẳng lẽ, loại chuyện ghê tởm trước đó Khương Phàm nói đều là thật sao?
- Phách lối, quá phách lối.
- Ngươi dám đi, chúng ta liền dám phụng bồi tới cùng!
- Luân Hồi bí cảnh hoan nghênh ngươi, lần này nhất định làm đủ cấp bậc lễ nghĩa, để cho ngươi lưu luyến không muốn về!
Đám người Hứa gia nhao nhao đáp lễ.
Bọn hắn còn đang muốn làm sao lại cùng Khương Phàm đánh một trận, cứu vãn mặt mũi, không nghĩ tới hắn lại "Tự chui đầu vào lưới".
Luân Hồi bí cảnh là lãnh địa của bọn hắn, chỉ cần Khương Phàm tiến vào nơi đó, bọn họ sẽ làm cho hắn có đi mà không có về.
Nụ cười của bọn người Hàn Ngạo đều cứng ở trên mặt, vừa giết Thánh phẩm Thú linh văn của Chí Tôn Kim Thành, bây giờ liền tiến vào Luân Hồi bí cảnh, chẳng phải là đi chịu chết sao?
Nhưng, bọn hắn đã chết lặng, cũng không muốn lấy ngăn cản.
Khương Phàm khôi phục hình người, từ trên trời xuống tới, người khoác chiến giáp, đi đến trước mặt Khai Sơn Man Ngưu cùng Kim Cương Man Ngưu, cũng kéo Sư Thứu Thú cách đó không xa tới.
Một cử động kia để rất nhiều người không hiểu thấu.
Chí Tôn Kim Thành đang muốn lên đài nhặt xác các tộc nhân cũng bất chợt liên tiếp dừng lại.
Hai tay Khương Phàm mở ra, liệt diễm từ lòng bàn tay dâng lên, tiếp đó lại giống như vẩy xuống dung nham, bọc lại thi thể của bọn Khai Sơn Man Ngưu hắn.
Các tộc nhân Kim Thành giận dữ:
- Ngươi đang làm gì! Chúng ta không cần ngươi hỗ trợ!
Khương Phàm gọi hắn lại bọn họ:
- Tất cả chớ động, nhìn cho kỹ.
- Nhìn cái gì?
- Chính là nhìn…
Các tộc nhân Kim Thành cau chặt lông mày, nhìn kỹ, nhưng càng xem càng cảm thấy là lạ.
Khương Phàm khống chế liệt diễm, ngưng tụ thành vòng xoáy, nhanh chóng hòa tan vào thi thể, tinh luyện lấy huyết khí, hồn khí, còn có linh khí bên trong.
- Hắn đang luyện đan?
Trên khán đài có người kinh hô.
- Luyện đan?
Các tộc nhân Chí Tôn Kim Thành bỗng nhiên biến sắc, giống như điên xông lên diễn võ trường.
- Ta để cho các ngươi nhìn kỹ, gấp làm gì.
Khương Phàm ngưng tụ hỏa dực, phóng tới không trung, bay thẳng đến chỗ sương phòng Vô Hồi thánh địa.
Liệt diễm trong tay vẫn tiếp tục cuồn cuộn, nhanh chóng luyện hóa ba bộ thi thể.
- Khương Phàm, thả bọn hắn! Nếu không Chí Tôn Kim Thành sẽ không đội trời chung với ngươi!
Bọn người Hứa Như Lai liên tiếp đuổi tới, đằng đằng sát khí, hỗn đản này đúng là khinh người quá đáng.
- Chúng ta chẳng lẽ còn chưa có không đội trời chung?
- Ngươi lăng mạ bọn hắn, chính là lăng mạ Chí Tôn Kim Thành.
- Chí Tôn Kim Thành Các ngươi còn cần người khác lăng mạ? Trách không được đều thích dùng màu vàng trang trí bên ngoài, các ngươi đang che giấu nội tâm dơ bẩn, ghê tởm.
- Ngươi muốn chết?
Hứa Như Lai tức giận, không ngừng lại sao?
- Ngươi đến đây! Nơi này là diễn võ trường, ta đánh với ngươi một trận, chỉ đánh cược với ngươi một quyền, một quyền không đánh nát ngươi, ta theo họ ngươi!
- Ngươi...
Hứa Như Lai dâng lên huyết khí, suýt chút nữa tức đến ngất đi.
- Khương Phàm, buông thi thể xuống. Ngươi có thể thắng, có thể giết, nhưng ngươi không được lăng mạ bọn hắn.
Trong sương phòng xa xa truyền đến âm thanh cảnh cáo trầm thấp của Hứa Vĩnh Thọ.