Cự lang trên sườn núi nhận phải khiêu khích, điên cuồng phản kích.
Tràng diện nhanh chóng hỗn loạn, tấp nập phát sinh ngộ thương, kết quả bọn chúng lại xoay qua giết nhau.
Đàn sói phụ trách cảnh giác nơi xa cũng liên tiếp giết tới.
Tràng diện càng náo càng hỗn loạn, bụi đất tung bay, huyết thủy văng khắp nơi.
Tử Lân Cự Lang vốn là trời sinh tính hung tàn, giờ phút này lại bị kích thích, tràng diện triệt để mất đi khống chế.
- Dừng tay! Tất cả dừng tay!
Đám người Hứa Đan lo lắng giận dữ quát mắng, luôn cảm thấy chuyện rất kì lạ, nhưng theo cảm xúc kích động, dược hiệu đã thẩm thấu máu tươi toàn thân, bọn hắn cũng bắt đầu trở nên nóng nảy.
Có một tử đệ Hứa gia hét lớn một tiếng, lao thẳng đến đàn sói, muốn ngăn lại.
Một con cự lang đột nhiên quay người, cắn một cái vào đầu của người kia, răng rắc một tiếng, răng nanh khép kín, huyết thủy văng khắp nơi.
- Không!!
Đám người Hứa gia gầm thét, kích hoạt võ pháp giết tới giống như điên.
Tràng diện rất nhanh đã chém giết từ đàn sói, biến thành Thú Nhân hỗn chiến.
Dốc núi thấp bé bị triệt để phá hủy.
- Dừng tay! Dừng tay! Các ngươi đều bị trúng độc rồi! Mau dừng tay!! Tản ra! Tản ra!
Lãnh Tuyền không có bị thuốc bột kích thích, đạp trên mê vụ ở trên không lo lắng la lên.
Nhưng, tràng diện đã triệt để mất khống chế, hai bên giết càng ngày càng thảm liệt.
Toàn thân Khương Phàm rách rưới, máu thịt be bét, thê thảm giãy dụa leo ra từ bên trong đàn sói đại chiến hỗn loạn.
- Khương Phàm, ngươi đã làm cái gì?
Hai mắt Hứa Đan sung huyết, toàn thân khô nóng, nàng hất ra kính tượng, dời vài con ác lang đang nhào về phía Khương Phàm, tự mình đi đến trước mặt hắn.
Mặt Khương Phàm bị gặm đến rách mướp, bộ dáng đáng sợ, con mắt hắn lung lay, không nói gì thêm.
- Ngươi hạ độc chúng ta?
Hứa Đan ý thức hỗn loạn, vô cùng xao động, lại cưỡng ép duy trì mấy phần lý trí.
- Ta...
- Ngươi cái gì?
- Ta đang...
- Chết tiêt, ngươi nói chuyện đi! Thuốc giải đâu!
Hứa Đan nắm cái cổ Khương Phàm lại, thô lỗ nhấc lên.
Khương Phàm nhìn Hứa Đan gần ngay trước mắt một chút, nhắm mắt lại, trong lòng nỉ non khẽ nói.
- Tiểu Niết Bàn Thuật!
Trái tim thứ hai mãnh liệt nhảy lên, huyết khí được vận sức chờ phát động nương theo khí tức sinh mệnh kinh khủng, trong chớp mắt quét sạch toàn thân Khương Phàm, từ xương cốt đến máu tươi, lấy tốc độ kinh người khôi phục lại.
- Ta đang chờ ngươi!
Da thịt Khương Phàm đã khép lại, khôi phục đỉnh phong, nhếch miệng lên một đường cong, bắt cổ tay Hứa Đan lại.
- Ngươi...
Sắc mặt Hứa Đan hơi biến đổi, cực lực tránh thoát.
Toàn thân lập tức tạo nên gợn sóng mãnh liệt, rung chuyển không gian xung quanh, ngưng tụ mười hai mặt kính, như lưỡi dao cuốn về phía Khương Phàm.
- Vì chờ ngươi, lão tử suýt chút nữa đã bị sói cắn chết. Bây giờ, ngươi là của ta.
Khương Phàm bắt lấy Hứa Đan, liền không có lo lắng, hắn phóng thích liệt diễm toàn diện, lấy chiêu thức Phần Thiên Quyết Hoắc Loạn Thiên Địa, quét sạch bốn phương tám hướng, hoắc loạn vài trăm mét không gian.
Cảnh giới tăng lên, thực lực cũng được tăng hơn nhiều.
Mười hai đạo mặt kính toàn bộ vỡ nát, Hứa Đan còn có số lượng lớn đàn sói gần đó, đều bị liệt diễm nuốt hết.
- Tiện nhân, ta đã nói qua, sẽ đòi mạng ngươi.
Khương Phàm một tay gắt gao bóp lấy cổ tay Hứa Đan, một tay khác thiêu đốt lên liệt diễm đánh về phía đầu Hứa Đan.
Đầu Hứa Đan ông ông, bỗng nhiên bị nâng lên về sau, suýt chút nữa bị bẻ gãy.
- Ngu Khuynh Thành ở bên trong chờ ngươi.
Khương Phàm vung ra xiềng xích, cuốn lấy Hứa Đan, kéo tiến vào thanh đồng tiểu tháp.
- Dừng tay!
Thi Văn Kiệt cưỡi Kim Cương Anh Vũ giết tới, cánh tay phải kịch liệt nhúc nhích, kích phát ra lực lượng Man Hùng, nhấc lên cương khí.
Khương Phàm lao tới, vung mạnh quyền bạo kích, cánh tay phồng lên, huyết khí thiêu đốt, bị khí tức đại địa tẩm bổ thể phách, càng trở nên mạnh hơn trước đó, không cần kích phát Bản thân liền đạt tới hơn chín trăm ngàn lực quyền.
Bành!
Răng rắc!
Thi Văn Kiệt mãnh liệt run rẩy cánh tay, xương cốt bắt đầu từ đốt ngón tay thẳng tới cổ tay rồi lại tới cẳng tay, liên tiếp vỡ nát.
Cùng với tiếng kêu đau đớn thảm thiết, Thi Văn Kiệt xoay tròn bay ra ngoài.
- Mang ta rời khỏi... Nhanh... Nhanh... Đều nhanh chạy đi. Chạy ra bên ngoài!!
Hứa Như Lai ở phía xa gào thét, một bên phóng tới, một bên la lên với Lãnh Tuyền ở không trung.
Hắn đã cảm thấy có vấn đề, cũng nhìn thấy tràng diện Khương Phàm bắt Hứa Đan.
Đó là cái bẫy!
Từ đầu đến đuôi chính là một cái bẫy!
Tên điên Khương Phàm này lại không tiếc bị đàn sói gặm cắn, liều lĩnh tính mạng, tự dùng mình làm mồi nhử.
Không, mục đích chủ yếu của Khương Phàm chính là Hứa Đan.
Khống chế Hứa Đan, Khương Phàm không có bất kỳ băn khoăn nào nữa.
Hứa Như Lai có một mãnh liệt dự cảm, tràng diện sơn hà sụp đổ trước đó lại phải xuất hiện!
Có một số tử đệ Kim Thành bừng tỉnh, điên cuồng giết ra khỏi đàn sói, nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Có một số lại không trốn thoát được, bởi vì đàn sói quá nóng nảy.
Huyết mạch bên trong Tử Lân Cự Lang rõ ràng lấy hung tàn làm chủ, giờ phút này lại bị dược hiệu kích thích, thú tính triệt để bị kích phát.
- Hứa Như Lai? Ngươi còn sống?
Ánh mắt Khương Phàm ngưng lại, tập trung vào Hứa Như Lai.
Hứa Như Lai quay đầu nhìn quanh, vừa vặn đụng phải ánh mắt Khương Phàm, toàn thân lập tức ớn lạnh, điên cuồng chạy trốn:
- Mau tới dẫn ta đi!
- Chạy cái gì, giải quyết hắn đi!
Lãnh Tuyền chân đạp mây mù lao đến Khương Phàm.
- Ngươi không phải đối thủ của hắn, mau trở lại...
Hứa Như Lai gào thét.
Khương Phàm đã ngồi xuống, hai tay nén mặt đất, ý thức trong nháy mắt trao đổi không gian đại địa mênh mông, dị tượng thần kỳ phiêu miểu lần nữa hiển hiện, Đại Địa Mẫu Khí giáng lâm tới trước mặt.
- Sơn Hà... Đại Táng...
Khương Phàm khẽ nói, cả người phảng phất trong chốc lát dung nhập vào bên trong mẫu khí kia, mời đến pháp lệnh pháp chỉ.
Một đường vân màu máu lấy Khương Phàm làm trung tâm, cường thế trải rộng ra, đường vân lan tràn liên tiếp trùng kích đến máu tươi Khương Phàm vẩy xuống trước đó, ánh sáng lập tức tăng vọt, lan tràn phạm vi từ hơn ba ngàn mét, tăng vọt đến hơn bốn ngàn mét!
Danh Sách Chương: