Đông Hoàng Càn đi lòng vòng quanh quan tài đá:
- Bên trong, tranh thủ thời gian kết thúc, chính sự quan trọng.
Đông Hoàng Thánh Kiệt cau mày, chẳng lẽ bên trong thật không khống chế nổi?
Nhưng trên đường cũng không nghe thấy động tĩnh gì đặc biệt mà.
Thùng thùng...
Trong quan tài đá truyền đến tiếng gõ.
Đông Hoàng Càn cười hắc hắc, bắt lấy quan tài đá hô nhấc lên.
Khương Phàm từ bên trong chống người lên, thể hiện xấu hổ, từ lần đầu tiên có phản ứng, thì về sau thật không khống chế nổi, thỉnh thoảng sẽ bị kích thíc.
Đông Hoàng Như Ảnh đứng dậy rời khỏi, đứng ở bên cạnh phụ thân, cứ việc cố gắng bình tĩnh, nhưng má ngọc vẫn đỏ rực.
Lan Nặc thản nhiên liếc mắt nhìn, lưu ý đến váy áo xốc xếch của nàng, nơi đó... lại bị xé mất.
Ha ha, nhìn rất thanh cao, không nghĩ tới…
Khương Phàm thật sự là một tên súc sinh, vừa bắt đầu đã xét mất y phục người ta!
- Hắn... Khụ khụ...
Đông Hoàng Thánh Kiệt muốn hỏi tình huống một chút, nhưng thực sự mở miệng không nổi.
- Ha ha! Phần Thiên Thần Hoàng! Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã một ngàn năm, còn nhớ ta không? Đông Hoàng Càn, đệ nhất thiên tài Cửu Thiên Thần Giáo năm đó, bây giờ... Ha ha... Thánh Hoàng.
Đông Hoàng Càn cởi mở cười to, không đợi Khương Phàm đáp lại đã liền ôm chặt lấy, vỗ vỗ phía sau lưng.
Thanh âm bình bịch giống như gõ trống, đập đến Khương Phàm sôi trào khí huyết.
Khương Phàm cũng cởi mở cười to:
- A, là ngươi sao, nhớ kỹ nhớ kỹ, khắc sâu ấn tượng. Tiểu tử táo bạo năm đó đùa giỡn qua nữ tử của Tu La, bị Tu La một đường giết đến Địa Ngục, cuối cùng trốn về thần giáo, hai năm không dám lộ diện.
- Sau này mười tám tộc Thiên Khải hỗn chiến, bị trọng điểm chiếu cố, hoảng hốt chạy bừa lung tung diễn biến đạo ngấn, một đầu đụng trong mông đít long nữ, náo thành xâm phạm. Long nữ treo giải truy nã trên trời, thề phải chặt đầu ngươi.
- Còn có lần kia huyết quang rọi khắp Thiên Khải, bách tộc hỗn chiến, ngươi nổi điên bạo tẩu, người khác hướng đông, ngươi hướng tây, gọi đều gọi không nổi, ngươi một đường ngao ngao gọi bậy vọt vào Ma tộc, kết quả bị bắt sống, là Thần Tôn tự mình ra mặt, tốt xấu chuộc ngươi về. Còn có còn có...
- Hết rồi!! Hết rồi!!
Đông Hoàng Càn sầm mặt lại, quát lớn răn dạy.
- Còn gì nữa không, thật nhiều!
- Ta nói hết rồi!!
- Có rất nhiều, kiếp trước ngươi cho kiếp sống chinh chiến của ta tăng thêm không ít niềm vui thú, ký ức khắc rất sâu.
Khương Phàm ha ha cười, quay đầu hỏi bọn người Đông Hoàng Hoa Thanh:
- Còn muốn nghe không? Ta chỗ này còn có nhiều lắm.
Bọn người Đông Hoàng Hoa Thanh toàn thể cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc, tầm mắt cụp xuống, nhìn rất nghiêm túc, nhưng lại đều gắt gao nắm chặt nắm đấm, cố nén ý cười.
Thì ra lão tổ còn có sự tích huy hoàng bực này.
Đụng cái mông long nữ?
Tê... Không Gian đạo ngấn này làm thật vi diệu!
Đông Hoàng Càn tiến đến trước mặt Khương Phàm, hung tợn nói:
- Lão phu có lòng hoan nghênh, ngươi dám vạch trần điểm yếu của ta? Không sợ ta ném ngươi ra?
Khương Phàm vỗ vỗ cái mặt mo trước mặt, cười nói:
- Nếu như không muốn Thần Tôn trước khi đi đều thuận đường mang ngươi đi, ngươi liền phối hợp với ta cho ta.
- Lão đầu nhi lớn tuổi, làm việc càng ngày càng câu nệ, mọi chuyện thuận theo ngươi, lão phu thì không, ngươi còn chọc ta tức giận, xem ta thu thập ngươi như thế nào!
Cái mặt mo của Đông Hoàng Càn hiện lên vẻ dữ tợn, tiếp đó lại vỗ bả vai Khương Phàm cởi mở cười nói:
- Trên đường vất vả, tới đây tới đây, cầm mấy viên đan dược điều dưỡng cho Phần Thiên Thần Hoàng chúng ta, nhìn trên khuôn mặt này đều đổ mồ hôi. Thuận tiện làm cho Như Ảnh bát thuốc giữ thai, đây chính là hoàng chủng.
- Giữa chúng ta đều không có xảy ra chuyện gì cả.
- Ha ha, ngươi là tên khốn, nhắc đến liền trở mặt? Ta cảnh cáo ngươi, đây là cô nương của Cửu Thiên Thần Giáo chúng ta, nếu ngươi dám không chịu trách nhiệm, lão phu ngươi nhét trong mông đít Cự Long, làm cái rắm mà phóng!
Khương Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, gia hỏa này sống uổng phí một ngàn năm này, tính tình không có thay đổi một chút nào, ngược lại càng khoa trương.
Trách không được Thần Tôn vội vã tạo thần, lão đầu nhi này thật cần phải có người đè ép, nếu không thần giáo liền xong rồi.
- Nha đầu kia! Tên Như Ảnh đúng không? Ngươi cứ việc yên tâm, chỉ cần lão phu còn một hơi thở thì không thể để cho ngươi chịu chút uất ức nào tại Khương gia hắn! Còn nhữa, Lan gia kia, chọn mấy nữ hài nhi ra dáng, thêm đến bên trên hiệp nghị, làm bạn cho nha đầu Như Ảnh!
- Ngươi dừng lại! Ta đều đã thương lượng xong cùng Thần Tôn, ngươi chớ làm loạn.
- Thần Tôn là Thần Tôn, ta là ta. Ngươi hợp tác cùng Thần Tôn, liền theo Thần Tôn đến, ngươi muốn hợp tác với ta, liền theo ta tới.
Khương Phàm lập tức nghiêm túc:
- Đông Hoàng Càn, ngươi an phận một chút cho ta, ta không phải đến hồ nháo cùng ngươi!
Đông Hoàng Càn đáp lễ không chút khách khí:
- Giả vờ cái gì! Nhìn ngươi cái dạng này, ta nhìn đến liền tức giận! Ngươi cho rằng lão tử nguyện ý đưa nha đầu thần giáo đến trong ngực ngươi cho ngươi chà đạp? Đừng cho lão tử được tiện nghi còn khoe mẽ!
Sắc mặt Khương Phàm căng cứng, đối với hợp tác giữa hai bên đã tràn ngập sầu lo.
Các cao tầng thần giáo đứng trong điện toàn bộ vẫn đều cúi đầu, cũng không dám loạn thở.
Đối với Thần Tôn, bọn hắn là kính sợ, đối với vị lão tổ tông này, bọn hắn là e ngại.
Hắn không chỉ có tính tình kỳ quái, mà một khi nổi giận lên thì thật sự rất khủng bố.
Tuy nhiên, loại lão tổ này tiếp quản thần giáo cũng có một chỗ tốt, đó chính là toàn Thiên Khải chiến trường đều biết tính cách của hắn, cũng đều e ngại vị Thánh Hoàng Không Gian táo bạo này.
Ở dưới bối cảnh Thần Tôn 'đã chết', có thể mang cho Cửu Thiên hoàng thành cảm giác an toàn nhất định.
- Ta muốn đi Vạn Đạo hoàng thành, ngươi đừng cho ta thêm phiền.
Khương Phàm nhìn đám người Đông Hoàng phe phái:
- Ai mang ta đi?
Đông Hoàng Thánh Kiệt tự mình ra mặt, bất đắc dĩ nói:
- Như Ảnh mệt mỏi, đi về nghỉ, vẫn là ta đi cùng ngài!
…
- Ngươi...
Đi ra khỏi chính điện, Đông Hoàng Thánh Kiệt do dự mở miệng.
- Không có! Thật không có!
Khương Phàm tranh thủ thời gian giải thích.
- Vậy các ngươi...
- Cái này... Khụ khụ... Lên phản ứng...
- ...
- Khống chế! Thật khống chế!
- Ai... Đông Hoàng Thánh Kiệt lắc đầu, vẻ mặt phức tạp.
- Ta đã nói xin lỗi nàng, cam đoan sau này sẽ không còn có phát sinh những chuyện tương tự.
- Các ngươi trên danh nghĩa là phu thê, chuyện của các ngươi tự mình giải quyết, ta vẫn là câu nói kia, tôn trọng nàng.
- Ngài yên tâm, lần này là ngoài ý muốn.
- Ai...