Sắc mặt bọn người cốc chủ Huyết Nguyệt cốc đột nhiên biến đổi, vội vàng muốn chạy trốn.
- Đừng hốt hoảng.
Cổ Hoa Nhân Hoàng ngăn bọn hắn lại, trực diện thánh uy đang nhanh chóng tới gần.
Nếu bị tập trung vào liền thản nhiên đối mặt.
Càng chạy trốn càng có khả năng k1ch thích đối phương, cuối cùng khó tránh khỏi chật vật làm cho người ta chế nhạo.
Mà hắn là Nhân Hoàng danh chấn phương bắc, là chủ nhân hoàng tộc, thân phận thanh danh vẫn còn có chút lực uy hiếp.
Cốc chủ Huyết Nguyệt cốc, cung chủ Băng Tuyết cung thoáng tỉnh táo, cũng đều cố gắng lạnh lùng đứng ở sau lưng Cổ Hoa Nhân Hoàng.
Nếu như tới là một vị tôn chủ nào đó của Thiên Quốc, có lẽ bọn hắn có thể nói.
Thánh uy mãnh liệt đứng ở phía trước, cách liệt diễm dào dạt cùng giằng co với bọn hắn.
- Ta là Cổ Hoa Nhân Hoàng, tới đây tìm kiếm Khương Phàm.
Cổ Hoa Nhân Hoàng tự giới thiệu, sau bọn người cốc chủ đó Huyết Nguyệt cốc cũng đều lần lượt báo ra thân phận.
Chỉ sau chốc lát, yêu hỏa đã nhấc lên phía trước, hai nam tử bộ dáng tương tự nhau đi ra, toàn thân tràn ngập khí tức sát phạt thảm liệt, cứ như từ trong núi thây biển máu đi ra, hai con mắt tinh hồng càng như biển máu giống đến kh ủng bố, nhìn bọn chúng tựa như là muốn đi đến trầm luân.
Bất luận là Cổ Hoa Nhân Hoàng, hay là bọn người li3m máu trên lưỡi đao là cốc chủ Huyết Nguyệt cốc, cũng nhịn không được mà giật mình một cái, sát khí thật sự khủng khiếp, giống như thực chất để cho người ta từ huyết nhục đến linh hồn đều cảm nhận được giá lạnh.
Đây nhất định là tôn chủ của Đọa Lạc Thiên Quốc.
Nhưng, rất lạ lẫm, chưa từng nghe qua thế lực cấp tôn chủ nào lại có hai lão tổ tông kh ủng bố như vậy.
- Thật sự là xảo diệu mà, vậy mà lại gặp được ở nơi này.
Yêu hỏa trước mặt tiếp tục cuồn cuộn, một thân ảnh quen thuộc mà bọn hắn đi tới.
- Khương Phàm?
Sắc mặt Cổ Hoa Nhân Hoàng đột nhiên biến đổi, lập tức muốn dẫn người rút lui, nhưng bên trong yêu hỏa xung quanh liên tiếp đi tới ba nam tử, ngăn cản đường đi của bọn hắn.
- Không tệ lắm, lại còn sống tới mười mấy người.
Trên mặt Khương Phàm hiện ra nụ cười tươi quái dị, dáng vẻ nhìn chằm chằm Cổ Hoa Nhân Hoàng cực kỳ giống ác lang đang nhìn thấy thịt mỡ.
Vậy mà lại gặp được Cổ Hoa Nhân Hoàng, thật sự là một niềm vui mừng ngoài ý muốn mà.
Thánh Tổ Cổ Hoa thứ hai xuôi nam, còn mang theo hai vị Bán Thánh.
Bây giờ Cổ Hoa hoàng thành chỉ có Thánh Tổ đầu tiên trấn thủ, chính là thời điểm suy yếu nhất.
Mặc dù các gia tộc đang tích cực phối hợp, duy trì bảo vệ pháp trận, nhưng nếu như bọn hắn khống chế Nhân Hoàng, chẳng lẽ có thể tuỳ tiện lừa gạt, thẳng đến hoàng cung?
Cổ Hoa Nhân Hoàng cảnh giác Khương Phàm, càng cảnh giác hai vị Thánh Linh trước mặt.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Không phải nói Thánh Linh Kiều gia đã chạy đến hải vực sao?
Làm sao lại đột nhiên xuất hiện hai người khác!
Khương Phàm càng nghĩ càng cảm giác có thể thực hiện:
- Xin thỉnh giáo Nhân Hoàng một sự kiện.
- Đừng giả khách khí, muốn mạng của ta, cứ tới lấy!
Nhân Hoàng cao ngạo ngẩng đầu lên.
- Ngàn năm trước, Nhân Hoàng Cổ Hoa hoàng thất cầm tù Kiều Hinh kia, còn có đó là Thánh Tổ của bọn họ, xương cốt đều còn đang trong tổ từ?
- Nhắc đến tiên tổ, ta không có bất kính, nhưng nhìn tình cảnh bây giờ ta thật cảm giác năm đó các vị tổ tiên quá nhân từ, lại không có trực tiếp chém Kiều Hinh, đồ Kiều gia! Nếu như được quay lại, ta thật sự hy vọng các vị tổ tiên có thể giết hết mỗi một tiện mệnh Kiều gia, làm cho cả huyết mạch đều triệt để biến mất.
- Đám lão gia hỏa kia nhân từ sao? Sai, bọn hắn là không dám. Ngươi không ở thời đại kia, không biết phân lượng bốn chữ của Vạn Thế Thần Triều, loại kính sợ kia đã chìm ở trong lòng tiên tổ các ngươi. Cho đến hơn mười năm sau đó, loại kia kính sợ mới hơi giảm bớt, mà thời điểm đó bọn hắn lại không kịp chờ đợi bức chết Kiều Hinh!
- Chết chưa hết tội!! Hừ, ngươi muốn báo thù sao? Rất đáng tiếc, ngươi khả năng không có cơ hội kia. Lấy thực lực ngươi bây giờ, tình cảnh bây giờ, còn không dám đến Cổ Hoa hoàng thành báo thù, chờ ngày nào đó ngươi có thực lực, chỉ sợ đã bị hoàng đạo khác liên thủ trấn áp.
- Cổ Hoa hoàng thành sẽ từ từ khôi phục nguyên khí, tiếp tục tiếu ngạo phương bắc, mà ngươi, như phù dung sớm nở tối tàn, hoàn toàn biến mất.
- Nói thật, ngươi không nên lại phục sinh. Đỉnh lấy vinh quang kiếp trước, nhìn rất tôn quý, nhưng nghênh đón ngươi tất cả đều là kẻ thù cùng truy sát, ngươi vùng vẫy giãy chết ba năm, năm năm, cuối cùng đều chết thảm, để cho thế nhân... Ha ha... Tuy nhiên chỉ là trò cười mà thôi.
Cổ Hoa Nhân Hoàng nói xong, cao ngạo ngẩng đầu lên:
- Tới đi, giết ta đi! Ta ở Địa Ngục chờ ngươi! Không, ta sẽ tiến Địa Ngục, vào luân hồi, đầu thai làm người, mà thời điểm ngươi chết sẽ không còn hài cốt, hồn phi phách tán, sẽ triệt để tiêu vong từ trên thế giới này.
- Tộc nhân của ta sẽ ở tổ từ hoàng thất vì ta mà lập bia, con dân của ta sẽ ở hậu thế nhớ lại chiến công của ta, mà ngươi, sau ba năm, năm năm, sẽ không có bất cứ kẻ nào lại nhớ đến ngươi.
Khương Phàm hỏi:
- Thật sự muốn chết?
Cổ Hoa Nhân Hoàng lạnh lùng theo dõi hắn:
- Muốn giết cứ giết, ta đường đường là chủ nhân hoàng tộc, không thể nào như chó vẩy đuôi mừng chủ với với người sắp chết ngươi đây. Ta chỉ đáng tiếc, không thể nào tận mắt thấy ngươi bị bắt sống xử tử, không thể nghe ngươi kêu r3n trước khi chết.
Khương Phàm ra hiệu Triệu Thời Việt:
- Ra tay đi, sau khi xong việc chúng ta đi Cổ Hoa hoàng thành.
Cổ Hoa Nhân Hoàng khinh thường cười lạnh:
- Muốn cường công Cổ Hoa hoàng thành? Nằm mơ đi thôi! Cổ Hoa mặc dù hao tổn mấy vị Thánh Nhân Bán Thánh, nhưng nội tình hơn mấy ngàn vạn năm, cũng không phải mấy kẻ các ngươi đây có thể rung chuyển! Đừng nói hai Thánh Linh, xem như ba người năm người, chúng ta đều gánh vác được!
Triệu Thời Việt đi đến trước mặt hắn, một tay bóp lấy cổ Cổ Hoa Nhân Hoàng:
- Ai nói tiến vào hoàng thành nhất định phải cường công, một câu của ngươi, chẳng phải chúng ta tiến vào sao?
Cổ Hoa Nhân Hoàng nhíu mày, bỗng nhiên biến sắc:
- Các ngươi hèn hạ... A...
Trong tay Triệu Thời Việt đột nhiên dâng lên huyết viêm, đốt cháy đầu Nhân Hoàng, tàn phá ý thức cùng linh hồn của hắn.
Danh Sách Chương: