Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Ngươi tới nơi ta ở trước đi.

Nạp Lan Thanh Lạc không thể tiết lộ thân phận Khương Phàm, chỉ có thể an bài ở lại bên cạnh mình.

- Ta vẫn nên ở cùng vị Tam đệ kia của cô.

Khương Phàm rất muốn hiểu vị Nạp Lan Thanh Cảnh kia một chút.

- Chỗ ở Tam đệ quá keo kiệt, nơi ta rộng rãi hơn.

Nạp Lan Thanh Lạc cũng nghĩ muốn hiểu rõ Khương Phàm một chút.

- Nam nữ thụ thụ bất thân, ta vẫn nên tìm Nạp Lan Thanh Cảnh thôi.

Nạp Lan Thanh Lạc khẽ giật mình, trên dưới đánh giá Khương Phàm một hồi:
- Một thằng nhóc rách rưới như ngươi, phát d*c sao?
Khương Phàm bất đắc dĩ, ta nhìn không giống sao?
- Nạp Lan Thanh Lạc! Ta chờ ngươi rất lâu!
Thời điểm bọn hắn trở lại sân nhỏ, Vi Thừa Hồng đã đợi ở chỗ này.

Sân nhỏ bị đập loạn thất bát tao (vô cùng hỗ độn), Nạp Lan Thanh Cảnh nằm như chó chết trên mặt đất, xe lăn cũng hỏng.

Mấy tên nam tử đang dùng sức đánh đấm về phía hắn.

Bọn thị vệ Nạp Lan gia mặc dù tức giận, nhưng không có ai dám ra mặt ngăn cản.

- Dừng tay!
Nạp Lan Thanh Lạc tức giận quát tháo.


Mấy tên nam tử kia nhanh chóng dừng lại, nhìn về phía ngoài viện.

- Ai bảo các ngươi dừng lại, đánh cho ta! Đánh cho đến chết!!
Vi Thừa Hồng quát tháo.

- Hắn là một phế nhân, ngươi đánh hắn làm gì?
Nạp Lan Thanh Lạc tức giận đến toàn thân run run, còn chưa có khôi phục nên thân thể lay động một trận, kém chút ngã lệch.

- Lão tử thích thế! Đánh cho ta!
Vi Thừa Hồng quát tháo.

Một tên thị vệ hùng tráng dùng chân đạp vào đầu Nạp Lan Thanh Cảnh.

Nạp Lan Thanh Cảnh không phản kháng cũng không la lên, chỉ ôm đầu co ro.

Nhưng...!Ngay thời điểm chân thị vệ kia muốn dẫm lên trên đầu Nạp Lan Thanh Cảnh, một tiểu xà đột nhiên xuất hiện, vung cái đuôi lên đón chận bàn chân.

Phốc phốc!!
Thị vệ giống như dẫm chân lên trên đao, bị đâm xuyên.

- Aaa…!!
Thị vệ kêu thảm lui lại.

Tiểu xà rút cái đuôi ra, phóng lên tận trời, huy động cánh, dừng ở trước mặt thị vệ, trong chớp mắt, đuôi đao vung kích, rạch ngang yết hầu thị vệ.

Tiếng kêu thảm thiết im bặt mà dừng, thị vệ ôm yết hầu trào máu lảo đảo lui lại.

- Thứ gì?
Sắc mặt các thị vệ khác đại biến.

Tiểu xà biến mất như thiểm điện, lấp lóe ở giữa đông đảo thị vệ, đứng sau lưng một tên bên trong đó.

Sắc mặt thị vệ kia hơi biến, lập tức kích phát linh văn, thân thể mảnh khảnh của tiểu xà trước một bước cuốn lấy cổ của hắn, đuôi đao sắc bén chống đỡ chỗ linh văn giữa mi tâm.

- Đây là của ai?
Các thị vệ khác khẩn trương nhìn Yêu Xà quái dị.

- Khi dễ một phế nhân, thật có bản lĩnh.

Khương Phàm hừ lạnh một tiếng, đi vào sân nhỏ.

- Ngươi là ai? Ngươi có chuyện gì ở nơi này!
Vi Thừa Hồng nhíu mày nhìn thiếu niên xa lạ trước mặt.

Nạp Lan Thanh Lạc cũng đẩy người của Vi gia ra, xông vào sân nhỏ, đỡ Nạp Lan Thanh Cảnh trên đất dậy.

- Hắn là khách của ta!
Nạp Lan Thanh Lạc vịn đệ đệ ngồi vào trên băng ghế đá bên cạnh, quát tháo thị vệ Nạp Lan gia phía ngoài:
- Các ngươi còn phải xem tới khi nào? Không nguyện ý làm thị vệ Nạp Lan gia, bây giờ liền thu thập đồ đạt rời khỏi đây ngay!
Bọn thị vệ Nạp Lan gia lập tức xông lại, đem các cường giả Vi gia bức đến bên ngoài viện.


Sắc mặt Vi Thừa Hồng tái nhợt, cần người nâng mới có thể đứng ổn:
- Tiểu tiện nhân, đem con mèo kia giao ra!
- Nạp Lan gia, không nuôi mèo!
Nạp Lan Thanh Lạc liếc mắt phía dưới Vi Thừa Hồng, hừ một tiếng:
- Đáng đời, tự làm tự chịu!
- Tiểu tiện nhân, đừng phách lối.

- Ta đã chấm ngươi! Chờ ngươi đến Vi gia, ta sẽ cho ngươi biết tay!
Vi Thừa Hồng hận đến nghiến răng nghiến lợi, đến bây giờ còn không thể nào chấp nhận được bảo bối của mình không còn nữa.

- Tương lai của ta, ngươi không liệu chừng được.

Nhưng tương lai của ngươi, ta đã có thể thấy được.

Vi Thừa Hồng ngươi sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ Thiên Hoa hội, hoạn quan!!
Ánh mắt Nạp Lan Thanh Lạc cũng đầy oán hận, nếu như không phải có con mèo con kia, mình khẳng định đã bị tên hỗn đản này chà đạp.

- Tiểu tiện nhân ta giết ngươi...!
Vi Thừa Hồng giận tím mặt, lại động đến vết thương, đau đến mức hắn phải khom người xuống, mồ hôi rơi trên mặt lớn như hạt đậu.

- Thanh Lạc, ngươi quá mức rồi.

Hắn dù nói thế nào cũng đều là vị hôn phu của ngươi.

Nạp Lan Thanh Xuyên mặt lạnh từ đằng xa đi tới.

- Trước khi phụ thân làm ra quyết định, ta vẫn là người của Nạp Lan gia.

Nạp Lan Thanh Lạc chưa bao giờ phiền chán đại ca của mình như hôm nay.

- Ngươi mãi mãi cũng là người Nạp Lan gia.

Nạp Lan gia cũng sẽ vĩnh viễn giữ lại sân nhỏ của ngươi.

Nhưng, ngươi dù sao cũng là thân nữ nhi, lấy chồng là sứ mệnh khi ngươi sinh ở gia tộc này.


Vi công tử có thể để ý ngươi, cũng là phúc khí của ngươi.

Làm ca ca, ta cũng vì ngươi mà vui thay.

Một chuyện tốt đẹp như thế, tại sao ngươi phải biến thành dạng này? Ngươi xứng đáng với gia tộc, xứng đáng với liệt tổ liệt tông sao?
Khương Phàm nghe thấy thì nhíu chặt mày, những lời này nghe qua sao mà chói tai.

- Nạp Lan gia coi như cùng Vi gia hợp tác cũng là thân phận bình đẳng, tôn trọng lẫn nhau, không phải bán mình! Vi gia cho ngươi chỗ tốt gì, để cho ngươi bỏ công lãng phí gia tộc như vậy?
Nạp Lan Thanh Lạc mãnh liệt phản kích Nạp Lan Thanh Xuyên.

- Chú ý thái độ của ngươi! Lãng phí người của gia tộc, là ngươi! Ngươi thuận lợi gia nhập Vi gia, người khác sẽ hâm mộ, gia tộc bởi vì ngươi mà quang vinh.

Kết quả ngươi phế đi Vi công tử, thời điểm người khác chế giễu hắn, cũng là chế giễu ngươi, chế giễu Nạp Lan gia chúng ta.

Nạp Lan Thanh Xuyên hừ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Nạp Lan Thanh Lạc cũng biến thành lạnh lẽo.

- Ta khổ sở thay phụ thân.

Người thừa kế gia tộc, vậy mà chỉ có thể là ngươi.

Ta mệt mỏi rồi, mời toàn bộ các ngươi rời khỏi đây.

Nạp Lan Thanh Lạc thấy nhiều người ngoài như vậy, không muốn nhiều lời.

- Hắn là ai?
Nạp Lan Thanh Xuyên liếc mắt nhìn Khương Phàm.

- Khách của ta!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK