- Đó là huyết mạch Thiên phẩm! Là Huyết mạch Hỗ Độn! Ngươi bảo ta làm sao có thể có lòng tin đối với ngươi đây?
- Lâm túc lão có ý là...
- Giam giữ ngươi!
Lâm Nam vừa dứt lời, Khương Phàm quay đầu liền chạy.
- Uy!! Khương Phàm!!
Lâm Nam khẽ giật mình, vội vàng đuổi theo.
Khi Lý Dần đuổi tới "Ôn Tuyền Tiên Cảnh", Khương Phàm cũng đã sớm đến, hắn nhanh chóng giao tinh tệ, né vào trong.
Một người phụ nữ xinh đẹp đứng ở phía trước, trên mặt mang theo nụ cười ngăn cản Lâm Nam đang đuổi tới:
- Tiến vào Ôn Tuyền Tiên Cảnh sẽ được chúng ta bảo hộ. Lâm cô nương, còn xin tôn trọng quy củ của chúng ta.
- Khương Phàm, ngươi đi ra cho ta, chúng ta đều muốn tốt cho ngươi! Nếu như Ngu Thiên Khải thật tới, ngươi sẽ liền phế đi.
- Ngươi không thể để người khác bớt lo hơn một chút sao?
Lâm Nam vừa vội lại giận, lại bị ngăn cản không vào được.
Nguyệt Hoa Thiên Bảo!
- Khương Phàm chạy tới chỗ nào rồi?
Đông Hoàng Thánh Kiệt kinh ngạc nhìn trưởng lão đến đây bẩm báo.
Vị trưởng lão kia cười khổ lắc đầu:
- Khương Phàm sau khi từ rời khỏi Đại Tự Tại điện liền biến mất, Vô Hồi thánh địa đến tìm kiếm, cuối cùng ngăn chặn hắn tại hư không, kết quả hắn nhanh chân chạy đến Ôn Tuyền Tiên Cảnh.
- Vì sao?
- Vì chuyện Khiêu chiến Hỗn Độn Tử Phủ. Hình như Vô Hồi thánh địa vô cùng phản đối, Lâm Thiên Lộc tự mình đến Ôn Tuyền Tiên Cảnh đòi người, còn phái người đi Hỗn Độn Tử Phủ. Xem ra bọn hắn một mặt là cố hết sức ngăn cản tranh tài, một mặt là muốn tránh miễn cho Hỗn Độn Tử Phủ đưa Ngu Thiên Khải vào.
- Lão gia hỏa này đều tự mình ra mặt ngăn cản? Hiếm có thật.
Đông Hoàng Thánh Kiệt tọa trấn Vương Quốc Hắc Ám nhiều năm như vậy, đây còn là lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Thiên Lộc gấp gáp như vậy.
- Ta cảm thấy lấy bên trong có chút kỳ quặc. Phản đối thì phản đối, nhưng biểu hiện của bọn hắn có chút quá mức.
- Bọn hắn sợ Ngu Thiên Khải phế bỏ Khương Phàm.
Đông Hoàng Thánh Kiệt phất tay, ra hiệu trưởng lão lui xuống dưới.
Phía trước cửa sổ rộng lớn, một nam tử đứng chắp tay, thân mặc áo lông cừu, mang theo mặt nạ, ngay cả khí tức đều thu lại.
Chợt nhìn, cảm giác rất bình thường.
Nhưng các loại trưởng lão rời khỏi, sau khi cửa phòng đóng lại, là cung chủ Thiên Cung thứ chín nhưng Đông Hoàng Thánh Kiệt lại thi lễ một cái với nam tử:
- Chúng ta có chút liên hệ với Ôn Tuyền Tiên Cảnh, nếu như ngài muốn gặp Khương Phàm, ta có thể an bài.
Nam tử thản nhiên khẽ nói:
- Thiên Hồ của Đại Tự Tại điện kia đã tiếp cận nơi này, ta vẫn nên ít đi lại cho thỏa đáng.
Đông Hoàng Thánh Kiệt nói:
- Vậy thì chờ sau khi cuộc tranh tài kết thúc, ta muốn mang theo Khương Phàm tới nơi này. Chỉ là, nếu Hỗn Độn Tử Phủ thật sự điều Ngu Thiên Khải tới, Khương Phàm có thể sẽ dữ nhiều lành ít.
Nam tử nói:
- Thời điểm Khương Phàm rời khỏi Cổ Hoa, vẫn là Linh Hồn cảnh nhất trọng thiên?
- Đúng.
- Trong nửa năm ngắn ngủi, vậy mà hắn lại có thể liên tục vượt qua hai trọng thiên. Cảnh giới tăng lên quá nhanh, căn cơ dễ dàng bất ổn, cái này chưa chắc là chuyện tốt. Cũng có thể là hắn đã đạt được đại cơ duyên.
- Nếu như Khương Phàm đã tới, còn xin chỉ rõ, rốt cuộc chúng ta phải quan sát hắn cái gì, lại muốn từ trên người hắn biết cái gì?
Đông Hoàng Thánh Kiệt thật sự rất hiếu kỳ, rốt cuộc tên Khương Phàm này có bí mật gì, đáng để phó giáo chủ tự mình giáng lâm.
Trước đó hoài nghi Thái Cổ Thông Thiên Tháp, về sau lại liên tưởng đến cây lông vũ thần bí kia, sau đó lại cảm giác là linh văn của Khương Phàm. Cho đến khi Đại Tự Tại điện nơi đó tập trung vào bọn hắn, để hắn càng thêm hoài nghi trong này càng có bí mật lớn hơn.
- Thời điểm nên biết, ngươi sẽ biết. Tuy nhiên đến lúc đó...
- Ừm??
Nam tử nhìn qua ngoài cửa sổ, lắc đầu, nói:
- Thời gian Khương Phàm cùng Hỗn Độn Tử Phủ luận võ là lúc nào?
- Ngày kia.
Đông Hoàng Thánh Kiệt rất bất đắc dĩ.
Là không nguyện ý đề cập với hắn, hay là cung chủ mình đây không có tư cách để hiểu rõ?
- Ta sẽ tách rời một sợi hồn niệm, ngươi mang theo trên người, ta muốn nhìn hắn luận võ.
Nam tử là phó giáo chủ Cửu Thiên Thần Giáo, Đông Hoàng Hoa Thanh.
Mặc dù hắn là phụng mệnh tới điều tra, nhưng mệnh lệnh đến từ giáo chủ cũng vô cùng mơ hồ. Thậm chí hắn còn hoài nghi, ngay cả chỉ lệnh mà giáo chủ lấy được cũng đều không rõ ràng.
Bọn hắn đang ngờ vực vô căn cứ về thân phận Khương Phàm, càng đang suy nghĩ đến thái độ đối đãi Khương Phàm.
Cho nên, Đông Hoàng Hoa Thanh muốn tận mắt nhìn Khương Phàm, tốt nhất là có thể trực tiếp tiếp xúc, giao lưu, điều tra.
Đại Tự Tại điện thứ năm, tầng thứ ba, diễn võ trường đầu tiên.
Thời gian ước định còn chưa tới, diễn võ trường đã kín hết chỗ.
- Vô Hồi thánh địa còn đang ở Ôn Tuyền Tiên Cảnh ngăn cản Khương Phàm, hôm nay hắn có thể tới không?
- Có thể! Đại Tự Tại điện đã cho người đi tiếp, hình như là phó điện chủ Hướng Vãn Tình tự mình đi.
- Ha ha, vị Tiểu Võ Hầu này có cá tính thật.
- Các ngươi không cảm thấy cảnh giới của Khương Phàm tăng lên quá không tìm thường sao?
- Lúc thi đấu khiêu chiến Võ Hầu, Khương Phàm vẫn là thất trọng thiên, bây giờ đã là Linh Hồn cảnh tam trọng thiên. Hơn một năm, quả thực là kỳ tích. Hắn là mỗi ngày ăn đan dược, ngâm linh tuyền sao?
- Rốt cuộc là hắn đột phá bình thường, hay là uống thuốc, tất cả có thể nhìn ra ngay trên thi đấu khiêu chiến hôm nay.
- Hỗn Độn Tử Phủ sẽ phái ai tới? Bây giờ Ngu Kình Thương đã không phải đối thủ của Khương Phàm nữa rồi.
- Hỗn Độn Tử Phủ ở bên ngoài chính là hoàng tộc, không chỉ có một thiên tài như Ngu Kình Thương.
Mấy vạn người trò chuyện với nhau trên diễn võ trường, nhiệt tình tăng vọt, nghị luận ầm ĩ.
Bọn hắn đang đợi Khương Phàm, mà trong sương phòng tại diễn võ trường, các thế lực khắp nơi chính là đang chờ đợi Ngu Thiên Khải của Hỗn Độn Tử Phủ.
- Nếu như Hỗn Độn Tử Phủ phái Ngu Thiên Khải tới, nhất định Khương Phàm sẽ phải thua. Ta chỉ chờ mong Khương Phàm có thể bức ra được thực lực thật sự của Ngu Thiên Khải, để cho ta nhìn xem Huyết mạch Hỗn Độn của người mạnh nhất Tử Phủ này đã kích phát tới trình độ nào.