Một vị tộc lão hoàng thất ho khan vài tiếng, nhắc nhở:
- Kiều Vạn Niên, chú ý trường hợp, chú ý dáng vẻ ngươi, không được hung hăng càn quấy. Khương Phàm giết Tô Tử Tấn, phá hủy quy củ, lẽ ra...
Kiều Vạn Niên không chờ hắn nói xong, liền lần nữa hành lễ:
- Nếu Tô gia thừa nhận, còn xin Nhân Hoàng minh xét. Là ai an bài sắp xếp ra sân, vì sao lại an bài Tô Tử Tấn cùng Khương Phàm?
- Là người phụ trách của hoàng thất sai lầm hay là đã cầm lấy tiền tài Tô gia, cố ý tính toán. Mặc dù những năm gần đây Kiều gia chúng ta đã yếu thế đi, nhưng chí ít chúng ta vẫn tôn trọng thi đấu bài vị, mà một ít gia tộc...
Tô gia giận dữ gầm thét:
- Kiều Vạn Niên, hôm nay ngươi tới đây, đã để quên da mặt, hay là đầu của ngươi ở nhà mới đi ra ngoài.
- Nhân Hoàng, Tô lão cẩu giống như đang nhục mạ ta, còn xin Nhân Hoàng minh xét.
- Ngươi gọi ta cái gì? Kiều điểu nhân, ngươi lặp lại lần nữa!
- Ai... thật mất phong độ.
Kiều Vạn Niên tiếc nuối lắc đầu.
- Đủ rồi!!
Nhân Hoàng vỗ án.
- Nhân Hoàng, Kiều gia chúng ta tôn trọng quy củ thi đấu bài vị, cũng không muốn gây phiền toái cho hoàng thất. Chuyện này, chúng ta ăn chút thiệt thòi, nhịn. Nhưng nếu Tô gia vẫn cứ khăng khăng cắn loạn, ta khẩn cầu hoàng thất đem người phụ trách an bài vị trí thi đấu mời đi ra, ở trước mặt chỉ ra chỗ sai, phải chăng nên giảng hoà hiềm nghi cùng Tô gia.
- Ngươi...
Gia chủ Tô gia bị chế trụ.
Người an bài Khương Phàm đấu với Tô Tử Tấn chính là hắn, trong này thậm chí còn có ý của Nhân Hoàng, thật muốn truy tra ra...
- Chuyện này, khẳng định là ngoài ý muốn!
Nhân Hoàng không thể không ngăn chặn xúc động, ra hiệu luận võ tiếp tục.
- Không phạt??
Người trấn thủ diễn võ trường khó có thể tin, chết người đó, phụ mẫu nó, đều mù sao, chết người!
- Trận thứ hai, tiếp tục!
Hoàng thất nơi đó truyền đến thanh âm uy nghiêm.
Toàn trường bạo động, đây là gì, không giải quyết được gì sao?
Tô Tử Tấn chết vô ích?
Khương Phàm không nhận trừng phạt?
- Vì sao, xin cho Tô gia một lời giải thích.
- Vì sao, nói đi.
- Một câu ngoài ý muốn đã đem đuổi chúng ta rồi? Ai nói là ngoài ý muốn!
Tô gia nơi đó đương nhiên không phục, nhao nhao kêu gào, kết quả cao tầng căn bản không có để ý tới.
Không có chuyện gì?
Bọn người Kiều Thiên Mạch càng ngoài ý muốn, phụ thân ở phía trên đã nói cái gì rồi?
Tiếp tục tranh tài!
Các tộc thay nhau lên đài, thể hiện thực lực Linh Hồn cảnh.
Trận thứ bảy, Kiều Thiên Mạch đối đầu với Đường Nguyên Bá.
Đường Nguyên Bá cố ý nhục nhã Kiều gia, vừa mới bắt đầu đã phóng xuất ra Hỏa Táng lĩnh vực cường đại, vây khốn Kiều Thiên Mạch, điên cuồng ngược chiến.
Kiều Thiên Mạch cực lực giãy dụa, kết quả rất nhanh đã vô tình bị khống chế lại.
Bởi vì trước đây Khương Phàm oanh sát Tô Tử Tấn, Đường Nguyên Bá trọng thương Kiều Thiên Mạch cũng không có nhận trừng phạt.
- Nhanh nhanh nhanh, đan dược.
Kiều Thiên Mạch vừa bị khiêng xuống đến, tử đệ Kiều gia đã nhanh chóng vây đi qua.
- Ta... khiến cho gia tộc mất mặt...
Kiều Thiên Mạch máu me khắp người, hấp hối.
Mấy vết thương trước ngực nhìn thấy mà giật mình, đều có thể nhìn thấy trái tim đanh bành bành nhảy lên.
- Huynh biểu hiện rất tốt, là linh văn có khoảng cách.
Tỷ muội Kiều Linh Vận trấn an hắn.
Khương Phàm cũng nói:
- Nghỉ ngơi thật tốt, trận ngày mai ngươi trực tiếp nhận thua, chúng ta chỉ cần có thể cam đoan đầu vị trí thứ năm là được rồi.
Sắc trời dần tối, trận thứ mười hai bắt đầu.
Khương Phàm lên đài lần thứ hai.
Chi thứ Đường gia, Đường Nguyên Hồng đứng tại ngoài ngàn mét, sắc mặt nghiêm túc.
Hắn cũng là nhận mệnh lệnh gia tộc, mang lên vũ khí bí mật chuẩn bị ngạnh kháng Khương Phàm.
Nhưng Khương Phàm vậy mà lại giết Tô Tử Tấn, cái này khiến hắn có chút bỡ ngỡ.
- Chuẩn bị xong chưa?
Khương Phàm mới mở miệng, Đường Nguyên Hồng nơi đó không hiểu khẽ run rẩy.
- Đường Nguyên Hồng, lên đi! Đừng sợ hắn!!
- Không cần liều mạng, trước tiên dùng tấm chắn chống đỡ, lại tìm cơ hội phản kích.
Đường gia ở phía sau hô to, cổ động cho hắn.
Đường Nguyên Bá, Đường Tư Đồ đều đứng phía trước nhất, đang mong đợi Đường Nguyên Hồng biểu hiện.
Bọn hắn có lòng tin đối với Đường Nguyên Hồng, càng có lòng tin đối với tấm chắn trong tay Đường Nguyên Hồng. Chỉ cần có thể giữ được tính mạng, lại cứng rắn kháng Khương Phàm mấy hiệp, liền xem như thắng.
- Chuẩn bị xong chưa?
Khương Phàm lần nữa hỏi thăm.
- Ta chuẩn bị xong.
Đường Nguyên Hồng dùng sức nắm chặt tấm chắn nặng nề trong tay, dần dần có lòng tin.
Lôi quang đại tác toàn thân hắn, oanh minh khắp lôi đài, nhìn Khương Phàm hô to:
- Đến đây!
- Ta đến?
Khương Phàm hỏi lại.
- Ngươi đến! Đến đây!
Tấm chắn trong tay Đường Nguyên Hồng là Bảo khí của Đường gia.
Không chỉ có cứng rắn nặng nề, bên trong còn phong tồn lấy lôi triều vô cùng khủng bố, có thể làm phòng ngự lại tương đương với hồ năng lượng, phối cùng Linh văn hắn vô cùng hợp.
- Ngươi xác định ta ra tay trước?
- Ngươi đi thử một chút, đến đây.
- Ngươi xác định?
- Không cần nói nhảm, tới.
Đường Nguyên Hồng gào thét, lôi văn đại tác, Lôi nguyên lực giữa đất trời lập tức nhận dẫn dắt.
Lôi Thuẫn trước hết đã nhận cảm ứng, oanh minh kịch liệt, sôi trào lên lôi triều ngập trời, đinh tai nhức óc, cường quang chướng mắt.
Đường Nguyên Hồng cảm nhận được năng lượng lôi triều, trên mặt hiện ra vẻ mặt kích động.
Đây không phải lôi điện bình thường, mà là thiên lôi bị các tộc lão phong tồn đến.
Có nó, hắn có lòng tin ngạnh kháng mấy trận cùng Khương Phàm.
Mà, Lôi Thuẫn còn có một bí mật lớn, bí mật chuẩn bị vì Khương Phàm.
- Đến đây! Đến đây!
Đường Nguyên Hồng hô to, biểu hiện dần dần dữ tợn, đáy mắt còn có mấy phần tà quang đang nhấp nháy.
Lôi Thuẫn lay động lịch liệt, giống như một ngọn núi sét, lôi triều sôi trào mãnh liệt, dâng lên phía trước, cuồng liệt xen lẫn, liên tiếp hình thành năm cánh cổng lôi nguy nga, đứng vững ở trong sân, cao tới mười mấy mét, tràn ngập uy thế kinh người.