- Ngươi là...
Bách Lý Mạc Yêu nhìn lão nhân tóc trắng phơ, Khương Hồng Võ?
Hay là gia gia Khương Phàm.
- Ngươi ngay cả ta là ai cũng không biết? Ngươi là ai!
Phạm Thiên Quân ra vẻ tức giận chất vấn.
- Ta là bằng hữu của hắn.
- Vì sao hắn lại bị thương thành như thế này?
Phạm Thiên Quân bước nhanh đi đến bên giường, sờ lên tay Khương Phàm dò xét, trên mặt rất nhanh hiện ra thể hiện tức giận, trong lòng càng âm thầm vui mừng, tiểu tử này lại bị phế đi, ông trời đã mở mắt rồi.
- Ta đều đã nói rồi rất nhiều lần rồi, chúng ta gặp phục kích. Đan dược đâu? Hắn cần Tạo Hóa Đan.
- Ngươi gấp cái gì! Tạo Hóa Đan trong Đan Đỉnh điện, cách nơi này mấy chục dặm, nói đến là đến?
- Vậy còn không mau đi lấy!!
- Làm càn!! Ngươi biết ta là ai không?
Địch Anh ở bên cạnh nói:
- Trước tiên đừng kích động, đã phái người đi lấy.
Phạm Thiên Quân đưa tay muốn ôm Khương Phàm lên:
- Ta dẫn hắn rời khỏi trước.
Bách Lý Mạc Yêu tranh thủ thời gian ngăn lại:
- Đi đâu?
- Ly Hỏa thánh địa có linh trì sinh linh đặc thù, trước tiên phải ngâm hắn vào đó.
Phạm Thiên Quân ôm lấy Khương Phàm, bước nhanh rời khỏi.
Bách Lý Mạc Yêu lập tức muốn theo sau, lại bị ngăn cản.
- Ta rất cảm tạ ngươi đưa Nghị nhi tới, nhưng ta không biết ngươi là ai, cũng không hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, nơi ta muốn dẫn hắn đi lại là cấm địa của Ly Hỏa thánh địa, hi vọng ngươi tạm thời ở lại nơi này.
- Ta nhất định phải đi theo.
- Hi vọng ngươi có thể thông cảm cho chúng ta, cũng hi vọng ngươi có thể tôn trọng quy củ thánh địa. Địch Anh, ở lại bồi tiếp hắn.
Phạm Thiên Quân cưỡng ép ôm Khương Phàm rời khỏi.
- Ta nhìn ngươi cũng đã mệt mỏi, trước tiên hãy ở lại nghỉ ngơi. Ta vừa vặn cũng cần hỏi ngươi mấy vấn đề.
Địch Anh giữ chặt Bách Lý Mạc Yêu.
- Hắn là ai?
- Ngươi thật không biết hay là giả vờ không biết? Tới đây tới đây, ngồi xuống trước.
Bách Lý Mạc Yêu không tiếp tục kiên trì.
- Ngươi nói nơi này là gian phòng chuẩn bị cho Khương Phàm?
- Đúng vậy, chúng ta vẫn luôn đang chờ hắn tới.
- Ngươi là đội viên Huyết Ngục?
- Ngươi không biết ta, công tử thì biết ta.
Địch Anh nhìn Bách Lý Mạc Yêu đang đánh giá gian phòng, thừa dịp hắn không chú ý, lặng lẽ đổ chút thuốc phấn vào trong bình nước, nhẹ nhàng nhoáng một cái, rót nước cho hắn:
- Trước uống ngụm nước, nước trong thánh địa đều ngâm dược dịch đặc chất, có thể định thần tĩnh khí.
Bách Lý Mạc Yêu ngồi xuống, cầm lấy chén nước, lại hỏi Địch Anh:
- Khương Phàm nói qua, Huyết Ngục các ngươi sẽ có người tiếp ứng tại Hoang Mãng nguyên, vì sao không có đi?
Con mắt Địch Anh loạn lay động:
- Có chuyện này? Có thể là điện chủ bận quá, quên đi. Chúng ta vừa mới tiến vào Ly Hỏa thánh địa không bao lâu, cần tiếp nhận cùng thích ứng chuyện nhiều lắm.
Bách Lý Mạc Yêu lại hỏi:
- Nửa tháng trước kia, rõ ràng là Huyết Ngục đã đến đúng giờ. Vậy mà lần này lại quên rồi?
- Nửa tháng lần kia, là như vậy, ừm... Chúng ta hành động đều là nghe theo điện chủ an bài. Lần trước, điện chủ tự mình phân phó, chúng ta đã đi qua, lần này...
Địch Anh đang nghĩ ngợi ứng phó, Bách Lý Mạc Yêu đột nhiên lên tay, một tay bóp lấy cổ của hắn, trên mặt hiện ra một vòng dữ tợn:
- Cẩu vật, ngươi đùa bỡn ta?
Địch Anh kinh sợ:
- Ngươi làm gì, ta là đội viên Huyết Ngục, ta là huynh đệ của Khương Hồng Võ... A...
Bách Lý Mạc Yêu bóp lấy cổ của hắn nện ở trên bàn, quơ lấy ấm nước bên cạnh, rót hết nước bên trong vào trong miệng hắn.
Không đợi Địch Anh kêu rên, lập tức kéo lấy hắn phá tan cửa phòng xông ra ngoài.
Phạm Thiên Quân ôm Khương Phàm chạy đến trong rừng cây dưới núi, vừa cẩn thận kiểm tra tình huống khắp người Khương Phàm, thuận tiện lại xác định ra đây có phải là Khương Phàm hay không.
- Đan điền đều nát, lại còn có thể còn sống, mệnh quá cứng rắn.
Phạm Thiên Quân nhếch miệng lên nhe răng cười, giơ lên một quyền, hung hăng đánh xuống đan điền Khương Phàm.
Bổ sung vài quyền trước, đánh vỡ hoàn toàn khí hải, ngay cả chữa trị cơ hội đều không có. Lại đánh rách tả tơi đầu Khương Phàm, tổn thương ý thức cùng linh hồn. Làm một kẻ nửa chết nửa sống, chờ cứu lại cũng là phế vật.
Để cho thiên tài như ngươi không thể nào phách lối được nữa.
Ta để cho tương lai ngươi sống không bằng chết.
Nhưng... thời điểm nắm đấm của hắn phải rơi vào đan điền Khương Phàm, khóe mắt đột nhiên liếc qua liếc thấy kim quang hừng hực đột nhiên từ đỉnh núi dâng lên, nhanh chóng lao xuống nơi này.
- Lão tặc, ngươi đang làm gì?
Bách Lý Mạc Yêu từ trên trời giáng xuống, trong tay bóp lấy Địch Anh, toàn thân đầy rẫy hung quang.
- Ta đang...
Trong lòng Phạm Thiên Quân lắc một cái, đây là khí tức gì?
- Đang làm gì?
Bách Lý Mạt Yêu dữ tợn, hình thể đột nhiên tăng vọt cao đến năm mét, gương mặt dữ tợn, nắm lấy Địch Anh nhét vào trong miệng.
Răng rắc một tiếng, máu tươi vẩy ra, đầu hắn nhoáng một cái, sống sờ sờ kéo xuống một cánh tay, miệng lớn nhấm nuốt, tròng mắt gắt gao chờ lấy Phạm Thiên Quân.
Tràng diện hung tàn, nhìn thấy mà run rẩy.
- A... Cứu ta... Phạm điện chủ cứu ta...
Địch Anh kinh hồn thét lên, đau đớn giãy dụa.
Hắn đang ăn ta? Hắn đang ăn ta!
- Ngươi đang... Làm gì?
Bách Lý Mạc tức giận càng cảm thấy khuất nhục.
Hắn ở phương bắc đường đường là Huyết Sát, giết vô số người, hung danh hiển hách, kết quả vừa mới đến phương nam, thiếu chút nữa đã hại chết chủ tử, thật vất vả mới tìm tới nơi cứu người, kết quả lại có người muốn hại chết chủ tử của hắn, hắn cảm giác mình tựa như một kẻ ngu ngốc!
Nam Bộ, mẹ kiếp, tất cả đều là kẻ địch sao?
Người người nhìn thấy tiểu chủ nhà hắn đều muốn giết chết sao?
Tiểu chủ làm sao có thể ở đây được!
Phạm Thiên Quân bừng tỉnh, giận dữ quát mắng:
- Làm càn! Nơi này là Ly Hỏa thánh địa, ngươi không được giương oai.
- Ta đang hỏi, ngươi đang làm gì!
Bách Lý Mạc Yêu gầm thét như sấm, bắt lấy Địch Anh, nhét toàn bộ vào trong miệng, răng rắc răng rắc nhấm nuốt, máu tươi vẩy ra, bạch cốt vẩy xuống.
Địch Anh đau đớn giãy dụa, điên cuồng phản kích, nhưng ở trước mặt Bách Lý Mạc Yêu hắn tựa như một con chuột bị bắt ăn, rất nhanh đã bị ăn sống.
- Ngươi... Ngươi...
Phạm Thiên Quân quay người liền muốn chụp chết Khương Phàm.
Bách Lý Mạc Yêu đột nhiên phát ra một tiếng thét tức giận, huyết nhục toàn thân vặn vẹo, kim quang bạo động, yêu khí sôi trào.
Hắn đang hóa thân thành Cửu Đầu Kim Điêu, bên trong khí lãng phát ra ánh sáng mãnh liệt, hình thể tăng vọt đến vài trăm mét.