Hỏa Diễm Huyễn Điểu xoay động con mắt, bỗng nhiên nói:
- Có phải các ngươi ở chỗ này bắt cái gì hay không?
- Ngươi đã hù chạy cá tiến vào lưới chúng ta, ngươi chịu trách nhiệm đi!
Lan Dận căm tức nhìn chằm chằm Hỏa Diễm Huyễn Điểu.
- Hắc hắc, ta nhiều nhất là phụ trách đối với bảo bối Lan Nặc.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu chớp mắt với Lan Nặc, còn phong tao thổi huýt sáo.
- Bắt lấy nó!
Lan Nặc ra hiệu với đám người.
Vạn Linh Huyết Thụ chạy, vậy thì lấy tên tặc điểu này bồi thường.
- Ta khuyên các ngươi nên suy nghĩ lại một chút, Điểu gia ta bây giờ đã là Linh Hồn cảnh tam trọng thiên!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu kiêu ngạo nhắc nhở bọn hắn, mặc dù là nói như vậy, nhưng ánh mắt cũng rất cảnh giác.
Bọn gia hỏa này chuẩn bị rời khỏi khẳng định đã mang theo rất vũ khí đáng sợ trong người, nếu là đánh nhau, ai mạnh ai yếu thật đúng là không nhất định.
- Nấy ngày trước không phải ngươi còn là nhất trọng thiên sao?
Lan Dận lúc này mới phát hiện khí tức Hỏa Diễm Huyễn Điểu đã mạnh lên.
- Ngươi cũng đã nói, đó là vài ngày trước! Điểu gia ta ngút trời...
Hỏa Diễm Huyễn Điểu đang muốn khoe khoang, Lan Nặc đột nhiên đưa tay, đầu ngón tay mảnh khảnh kéo về phía trước vung lên một giọt nước óng ánh.
Giọt nước sáng long lanh, trong suốt tinh khiết, phản chiếu ra cảnh đẹp rừng rậm, phản chiếu cả trời xanh mây trắng, nhẹ nhàng mỹ diệu, lại thanh linh vô hại.
Nhưng, chính là cảnh tượng cũng chiếu thiên địa này, lại không thể tưởng tượng nổi bị thu nhận đến bên trong.
Ầm ầm!
Phạm vi rừng rậm hơn ngàn mét ầm vang sụp đổ, trong nháy mắt biến thành bụi.
Thiên khung lờ mờ, mây mù tiêu tán như hóa thành lỗ đen.
Giọt nước tốc độ tăng vọt, uy thế kinh hồn, mang sơn hà uy lực, thiên địa khí tức, cho đến khi Hỏa Diễm Huyễn Điểu. Một nước một thế giới!
Diễn biến khó có thể tin đựơc!
Bạo kích rung động lòng người!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu còn đang há mồm nhìn, giọt nước đã tới trong nháy mắt, đánh vào trong miệng nó. Nương theo lấy bạo tạc thảm liệt, đầu và nửa thân thể Hỏa Diễm Huyễn Điểu nổ nát vụn tại chỗ.
- Nó không chết được! Tản ra, vây khốn!
Đôi mắt xinh đẹp của Lan Nặc lấp lóe tinh quang, thét lên ra lệnh đám người hình thành vòng vây, đầu ngón tay giương nhẹ, một mảnh ngọc kính quăng về phía không trung.
Đây là bảo bối vừa rồi chuẩn bị bắt Vạn Linh Huyết Thụ, bây giờ "Hầu hạ" tặc điểu.
Ngọc kính bay lên không, tia sáng nở rộ, chói mắt hừng hực, trong nháy mắt đều chiếu thấu cả đất trời.
Bừng sáng!
Sau một khắc, ngọc kính hoành không, bộ dáng Hỏa Diễm Huyễn Điểu rách rưới.
- Tiểu nương nhi, ngươi cũng là Linh Hồn cảnh rồi? Giấu quá kỹ nhỉ.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu lập tức muốn đoàn tụ thân thể, lại đột nhiên phát hiện không động được.
Bất luận thôi động huyết châu như thế nào, huyết khí đều khó mà đoàn tụ được với cơ thể, giống như bị giam cầm trong không gian.
- Hư Thiên Kính? Ngọa tào, sao chủ nhân Di Lạc lại đem nó cho ngươi.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu chấn kinh, đó là sát khí đáng sợ có thể vặn vẹo hiện thực. Một khi chiếu ra hình dạng của ngươi liền có thể hoàn toàn khống chế lại ngươi, bao gồm cả thân thể cùng linh hồn của ngươi.
Trong ngọc kính xuất hiện thay đổi cái gì, trong hiện thực ngươi sẽ xuất hiện thay đổi cái đó.
Trong ngọc kính bất động, ngươi liền không động được.
Trong ngọc kính chết rồi, ngươi cũng sẽ chết.
Di Lạc cổ địa lại giao loại sát khí này cho Lan Nặc?
- Cùng ta rời khỏi?
Lan Nặc nhảy vọt lên, muốn bắt hướng Hư Thiên Kính, khống chế Hỏa Diễm Huyễn Điểu.
Đúng vào lúc này, một bóng người như thiểm điện từ trên trời giáng xuống, tốc độ nhanh đến cực hạn, trong nháy mắt đã lập tức rơi xuống bên cạnh một người trong đó.
Người kia ngưng tụ con ngươi, phản ứng cực nhanh, nháy mắt đã quay người, hắc đao nặng nề trong tay dâng lên đao khí, lấp lóe như lôi điện, ngang nhiên phách trảm.
Khương Phàm rơi xuống đất đứng dậy, đưa tay chặn đường, hiện rõ thuế lực cương mãnh như nước chảy mây trôi.
Keng!
Một tiếng điếc tai oanh minh, hắc đao dừng lại.
Khương Phàm trực tiếp dùng bàn tay cầm lưỡi đao, cánh tay bộc phát cuồng lực, nắm lấy lưỡi đao giơ lên.
Nam tử vội vàng không kịp chuẩn bị, chật vật vén lui.
Khương Phàm ra tay như điện, một tay bóp lấy cổ nam tử.
- Ai!
Đám người bừng tỉnh, bỗng nhiên quay người.
- Thả nó ra!
Khương Phàm bóp lấy cổ nam tử, đầu ngón tay khảm tiến vào da thịt, xoay ở động mạch cùng xương cổ.
Nam tử bị bóp đến trợn trắng mắt, muốn phản kích, lại có thể rõ ràng cảm nhận được chỗ cổ tay người này trước mặt đang phun trào ngọn lửa màu vàng óng, chỉ cần mình vận dụng linh lực, cỗ liệt diễm kia vô cùng có khả năng cùng lúc bao phủ đầu mình.
- Thả ai?
Lan Dận chau mày, thần tình nghiêm túc.
Trước khi bọn hắn rời khỏi thánh địa hành động phải tận lực giữ bí mật, tránh tiếp xúc quá nhiều cùng người xa lạ.
Người này lại từ đâu xuất hiện? Lại còn trực tiếp rơi vào trước mặt bọn hắn như vậy!
- Nơi này còn có thứ khác cần thả?
Khương Phàm đưa ánh mắt bén nhọn đảo qua hơn mười vị đệ tử ở xung quanh, những người này hẳn là người của Di Lạc cổ địa.
- Hỏa Diễm Huyễn Điểu?
Lan Dận nhìn Hỏa Diễm Huyễn Điểu bị khống chế, lại có người làm bằng hữu cùng tặc điểu, là bị tặc điểu lừa gạt sao?
- Thả nó!
Tay Khương Phàm càng bóp càng chặt, tùy thời có thể cố chấp bẻ gãy cổ tộc nhân Di Lạc.
- Nó đã là của chúng ta.
Lan Dận ra hiệu các tộc nhân chuẩn bị sẵn sàng, cảnh giới người này rất cao, khí tức cũng không yếu.
- Nó không phải vật vô chủ, nó thuộc về ta.
Khương Phàm thoáng cảnh giác.
- Nó thuộc về ngươi? Ha ha, ngươi thật đúng là cái gì cũng dám muốn! Không sợ tặc điểu này bán ngươi đi?
- Không liên quan với các ngươi, thả nó.
- Nó đã quấy rầy chúng ta đi săn, ngươi nói xem tính thế nào?
- Ngươi tha thứ nó vô ý, ta tha thứ các ngươi nổ thương nó, thanh toán xong.