Hứa Như Lai tức giận, lại yên lặng đè lại.
Bởi vì trách nhiệm đúng là ở hắn, mà Hứa Đan lại có được Kính Tượng linh văn, còn là Đại Thừa thánh văn, địa vị trong tộc gần với Hứa Thiên Kỳ, chờ biến đổi đến Chí Tôn thánh văn, tương lai nàng chính là thống lĩnh.
- Nói tiếp!
Hứa Đan không chỉ có địa vị cao, càng là phe phái khác biệt với Hứa Như Lai, nàng không cần thiết phải khách khí với hắn.
Hứa Như Lai nghiêm mặt trầm mặc một lát, mới nói:
- Ta hoài nghi Khương Phàm bày ra pháp trận gì ở nơi đó.
- Pháp trận?
- Ta suy đoán là pháp trận. Vì sao Khương Phàm cứ khăng khăng đến Luân Hồi bí cảnh, nghe bọn người Nam Cung Cẩm Thành nói, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó ở khắp nơi. Ta nghi ngờ là một loại linh thảo hay vật liệu nào đó có được lực lượng luân hồi, loại vật này vừa vặn có thể khởi động pháp trận của hắn, hủy diệt núi sông, cướp đoạt sinh mệnh.
Đám người chăm chú suy tính một lát, lại cùng nhau gật đầu, giống như có chút đạo lý.
Hứa Như Lai nói:
- Nếu thật là pháp trận, kỳ thật chúng ta không có nhiều như vậy lo lắng. Pháp trận cần đầy đủ thời gian đi bố trí, cũng cần số lượng lớn Linh Bảo làm năng lượng, chỉ cần chúng ta giết được Khương Phàm khi hắn không có chút chuẩn bị nào, hắn cũng chỉ có thể khoanh tay chờ bị bắt.
Mọi người thấy bộ dáng của bọn người Hứa Cảnh Sơn, có chút lo lắng.
Nếu như là pháp trận, xác thực dễ giải quyết, nếu thật là vũ khí nào đó thì sao?
Nhưng, Khương Phàm thiết kế tàn sát nhiều người của bọn hắn như vậy, bọn hắn tuyệt đối không có lý do gì để từ bỏ đuổi bắt.
Hứa Đan sau khi chăm chú cân nhắc, nói:
- Lại điều động hai nhóm đàn sói gần đó, liên hợp lùng bắt Khương Phàm. Chú ý giữ một khoảng cách, duy trì khoảng cách vạn mét.
Trong động sâu, sau khi Tô Lăng ăn vào huyết đan cùng Sinh Mệnh Cam Lộ, tình huống dần dần ổn định.
Khương Phàm thở phào, ngồi ở bên cạnh minh tưởng.
Uy lực của Sơn Hà Đại Táng xác thực khủng bố, vậy mà lại có thể quét sạch ba, bốn ngàn mét, tương đương với thế công cường hãn của Linh Hồn cảnh lục trọng thiên.
Hôm nay lại là lần đầu nếm thử, tương lai khẳng định uy lực sẽ càng mạnh.
Nhưng, loại pháp chỉ này giống như là cấm thuật có cái tai hại, cũng không cách nào khống chế được.
Bây giờ chỉ là mấy ngàn mét, nếu như tương lai đạt tới mấy vạn mét, thậm chí càng lớn hơn, một khi dẫn bạo, chẳng phải là các bằng hữu của hắn đều vùi vào sao.
Tựa như Tô Lăng như thế này.
Có thể nghĩ biện pháp khống chế hay không?
Ví dụ như, phạm vi khống chế?
Nhưng thứ hắn mượn dùng chính là uy lực sơn hà, phạm vi càng lớn, uy lực càng khủng bố hơn. Nếu như rút nhỏ phạm vi, uy lực cũng sẽ nhận ảnh hưởng.
Lại ví dụ như, có thể trực tiếp dẫn xuất năng lượng thần bí từ sâu trong lòng đất kia hay không?
Như thế thì sẽ không cần hủy diệt sơn hà, mà có thể tiến hành khống chế.
Khương Phàm yên lặng cảm ngộ đại địa, ý thức lần nữa trầm luân đến bên trong không gian thần bí.
Không gian vặn vẹo, mênh mông, vô biên.
Khoáng mạch chập trùng trong đại địa, giống như Cự Long quay quanh, mạch nước ngầm lao nhanh như ẩn như hiện.
Các loại năng lượng kỳ diệu phiêu đãng, tỏa ra ở trong không gian.
Cho dù đã đi đến đây được hai lần rồi thế nhưng Khương Phàm vẫn có một sự rung động thật sâu.
Nhìn xung quanh nơi này, lại có cảm giác Thần Linh quan sát dân chúng, nhìn trộm thế giới ảo diệu thần kỳ.
Khương Phàm nhìn qua chùm sáng thần bí cuồn cuộn nơi xa, nơi đó đã có khí thế vô cùng mênh mông, lại có pháp ngôn nặng nề, còn có sinh mệnh dao động thần kỳ hay không.
- Sơn hà đại địa, tượng trưng cho sinh mệnh vô hạn, cũng tượng chưng cho khả năng vô hạn. Sơn Hà Đại Táng, cũng không chỉ là mai táng, cũng không chỉ là hủy diệt.
- Nếu ta có thể lấy pháp chỉ thỉnh nguyện vạn dặm sơn hà, mai táng vạn vật, cũng hẳn là có thể lấy pháp chỉ pháp lệnh núi cao, sông lớn thay đổi tuyến đường.
- Ta lấy sơn hà là phụ mẫu, liền có thể hóa thân thành sơn hà. Tai nạn... Hủy diệt... Sinh mệnh... Thai nghén... Hết thảy không thể làm gì, hết thảy lại đều có thể khống chế.
Khương Phàm khẽ nói, yên lặng cảm ngộ.
Chùm sáng thần bí phiêu đãng ở phía xa, an tĩnh, bình thản, ấm áp, giống như đang ngắm nhìn Khương Phàm, ngắm nhìn hài tử của mình.
Không biết qua bao lâu, giọng Đan Hoàng đột nhiên truyền vào trong ý thức:
- Ngươi tỉnh lại trước, hình như chúng ta gặp phiền toái.
Bị phát hiện rồi?
Khương Phàm lập tức bừng tỉnh.
- Ngươi nhìn Tô Lăng.
Giọng Đan Hoàng rất nhẹ.
Hả?
Khương Phàm quay đầu nhìn sang, thể hiện lập tức trở nên đặc sắc.
Tô Lăng thân thể cao lớn đang quái dị giãy dụa, con mắt nửa mở, ánh mắt hiện ra ánh sáng mê ly.
Toàn thân nàng cuồn cuộn yêu khí, dần dần biến trở về hình người.
Xinh xắn lanh lợi, uyển chuyển thon dài.
Vảy dày đặc bao trùm lấy toàn thân, so với dáng vẻ không mặc thì lại càng mê người.
Bên trong hơi thở của nàng phát ra thanh âm quái dị, thân thể uốn éo, khẽ nhếch môi, hai chân mất tự nhiên khép lại.
Sau đó, yêu khí lần nữa cuồn cuộn, dần dần lại biến thân thành cự mãng khổng lồ.
Đông Hoàng Như Ảnh cùng Đông Hoàng Như Yên đứng ở rong góc cũng cảm thấy kỳ quái mà nhìn cự mãng kia.
Nó có thể hóa thân thành hình người?
Chẳng lẽ là linh văn?
Nhưng khí tức là Linh Hồn cảnh sơ kỳ, làm sao có thể diễn biến thành Yêu Thể trăm mét?
- Nàng làm sao thế?
Đông Hoàng Như Yên dùng ánh mắt hỏi thăm tỷ tỷ.
Đông Hoàng Như Ảnh chậm rãi lắc đầu, cảm giác tình huống của cự mãng có chút quái dị.
- Nàng thế nào?
Khương Phàm đứng dậy nhìn Tô Lăng, trong lòng có dự cảm không tốt.
- Ngươi nhét huyết đan quá liều.
- Đừng gạt ta, huyết đan còn có hiệu quả này? Ta ăn nhiều như vậy, cũng không có phát qua... Khụ khụ...
- Ngươi nhét vào mấy trăm viên huyết đan, bổ sung đủ lượng huyết khí, Sinh Mệnh Cam Lộ lại xen lẫn trong bên trong, không có bị tiêu hao hết, cho nên...
- Kích thích... Phát dục... Rồi?
Khương Phàm gian nan mở miệng.