Thường Lăng nhìn ‘trái tim nhảy lên’ trong quầy, hai tay không khỏi nhẹ nhàng giữ tại cùng một chỗ, ánh mắt sáng ngời.
Từng thấy qua trong đan kinh, cũng không để ý, lại càng không nghĩ tới vậy mà có thể gặp được ở chỗ này.
Nàng đã từng cảm thấy độc thảo này hoang đường vô dụng, giờ phút này lại giống như là cố sự tình yêu mỹ diệu.
Khương Phàm quái dị nhìn Thường Lăng say mê, trong lòng lần nữa rung động, cô nương này là đ ộng tình thật rồi.
- Khương Phàm.
Thường Lăng ôm lấy hai tay, nhẹ giọng nói nhỏ.
- Ừm?
- Chúng ta từ chạy đến Nam Cương, lưu vong đến Đại Hoang, lại xâm nhập đến Vương Quốc Hắc Ám, mỗi một bước ngoài ý muốn đều không thể tưởng tượng nổi.
Ngươi nói, đây có phải là...!chỉ dẫn từ nơi sâu xa hay không?
- Chỉ dẫn cái gì?
- Kiếp trước chúng ta...!Dùng qua Thiên Chuyển Hồi Hồn Đằng?
Thường Lăng khẽ nói, má ngọc ửng đỏ.
- Không có! Đây là thật không có!
Khương Phàm tranh thủ lắc đầu, kiếp trước của ta...!đầy sóng gió đây!
- Ngươi...!
Thường Lăng im lặng, huyễn tưởng mỹ hảo lúc này đã hoàn toàn bị phá hết.
- Đi đi đi, phía trước còn có rất nhiều bảo bối.
Khương Phàm lôi kéo Thường Lăng đang buồn bực rời khỏi.
- Nghe nói mấy ngày trước có mấy bình Thái m Ác Thủy tới?
Một âm thanh đột nhiên vang dội tại lối vào, quanh quẩn tầng một đại điện tráng lệ.
- Người của Chí Tôn Kim Thành?
Không khí náo nhiệt thoáng an tĩnh, rất nhiều người quay đầu nhìn sang.
Có người kính sợ, có người lạnh nhạt, có người khinh thường.
Vài trăm người tại đại điện, người thân phận phi phàm mười phần có một.
Bọn thị vệ phân tán các nơi ở đại điện lần lượt xuất hiện, bọn hắn mặc trường bào ánh trăng, ánh mắt lăng lệ.
Một nam tử trung niên đưa tay ra hiệu bọn thị vệ không cần manh động, tự mình nghênh đón:
- Thái m Ác Thủy vẫn còn, tổng cộng có năm bình.
- Điều kiện giao dịch là gì?
Chí Tôn Kim Thành làm khó người khác, ngạo nghễ hỏi.
- Hải Tủy, năm cân.
- Giữ lại cho Chí Tôn Kim Thành chúng ta! Trong vòng năm ngày, ta sẽ dâng Hải Tủy lên.
Người của Chí Tôn Kim Thành ném ngọc bài tượng trưng cho thân phận, sau đó quay người rời khỏi.
- Chí Tôn Kim Thành muốn Thái m Ác Thủy làm gì?
- Thái m Ác Thủy, không có gì không ô uế được, ăn mòn linh hồn, cơ thể chuyển biến xấu, giết người vô hình.
- Vật ác độc như vậy, dùng để làm gì?
- Ha ha, Chiến Phật dùng sao.
Không phải là bây giờ khắp nơi đang nghị luận Chiến Phật bị một kẻ tên là Khương Phàm ngược sao? Hình như cũng là bởi vì sát khí của mình bị áp chế.
Tìm kiếm Thái m Ác Thủy, tám phần là muốn báo thù cái tên Khương Phàm kia.
Đám người trong điện nghị luận một lát, tiếp tục tìm kiếm Linh Bảo.
- Thật đáng giận.
Thường Lăng âm thầm lắc đầu, trong khoảng thời gian rời khỏi Đan quốc này, xem như đã lĩnh giáo được hiểm ác ở thế giới bên ngoài.
- Nơi này lại có Thái m Ác Thủy.
Tiếng Đan Hoàng vang lên trong đầu Khương Phàm.
- Ngươi phải coi chừng, tuyệt đối không được để thứ đó đụng vào thân thể, nếu không sẽ để lại ảnh hưởng cả đời.
- Chu Tước Yêu Hỏa của ta không thanh trừ được sao?
Khương Phàm rất ít khi nghe Đan Hoàng trịnh trọng nhắc nhở như vậy.
- Chu Tước Yêu Hỏa đương nhiên có thể thanh trừ, nhưng ngươi phải chú ý ngươi bây giờ còn không phải là Chu Tước Yêu Hỏa.
Ta nói câu không khách khí, nếu như ngươi bị ác thủy ảnh hưởng, rất có thể ngay cả Linh Hồn cảnh cũng không thể nào vào được.
- Ác độc như vậy?
- Nếu quả thật bị Thái m Ác Thủy ăn mòn, ngươi sẽ rõ ràng cái gì gọi là ác độc.
Đan Hoàng xác thực không nghĩ tới bên trong Vương Quốc Hắc Ám lại còn có thể giao dịch cả Thái m Ác Thủy.
Trong ký ức của hắn, đó là đồ mà chỉ Địa Ngục mới có.
- Hứa Như Lai không phải muốn giết ta, hắn là muốn ta sống không bằng chết.
Khương Phàm thản nhiên cười khẽ, tới đi, tiểu gia ta hầu hạ, xem ai có thể gi3t chết ai.
- Vương Quốc Hắc Ám không đơn giản, ngươi phải cẩn thận nơi này.
Vô Hồi thánh địa khống chế một chỗ như vậy, ta không biết là phúc hay là họa.
Đan Hoàng do dự một lát vẫn nhắc nhở câu.
Lúc Khương Phàm đi qua một quầy hàng khác, hắn chú ý tới một gốc hoa năm màu, cắm ở trong một bình linh dịch, tỏa ra tia sáng tự nhiên.
Nam tử cường tráng đứng bên cạnh liếc mắt nhìn Khương Phàm, nói:
- Đây là gốc Ngũ Hành Hoa, ẩn chứa uy lực Tiên Thiên Ngũ Hành, chỉ tiếc, đây chỉ là đóa hoa, không thể kết quả.
Đóa hoa chỉ có thể làm thuốc, Ngũ Hành Quả lại có uy lực tự nhiên phi phàm.
Thường Lăng cũng nói:
- Ngũ Hành Hoa sinh sống ở điều kiện vô cùng hà khắc, cần nơi có uy lực Ngũ Hành giao hội lại vô cùng cân đối, trong lúc đóa hoa nở rộ rất yếu đuối, năng lượng Ngũ Hành xung quanh hơi có chút thay đổi cũng có thể để nó khô héo.
Có thể cao đến thế này đã không dễ, nhưng muốn kết quả, còn cần khoảng trăm năm.
- Cô nương là Luyện Đan sư?
Nam tử nhíu mày nhìn Thường Lăng.
- Ừm.
Thường Lăng cẩn thận quan sát cánh hoa Ngũ Hành Hoa, phán đoán tuổi tác.
- Nếu như chỉ là vừa rồi nở rộ, giá trị giống nhau.
Nếu như nở rộ mười năm trở lên, dược hiệu sẽ tăng gấp bội.
Nếu như vượt qua ba mươi năm, thì có thể dùng để luyện chế đan dược ngũ phẩm Ngũ Hành Đan.
- Luyện Đan sư đẳng cấp gì?
Nam tử thì quan sát tỉ mỉ Thường Lăng, khóe miệng dần cong lên.
- Không liên quan tới ngươi.
Thường Lăng ngữ khí lãnh đạm.
- Ở đây ta có vài cọng dược liệu đặc thù, so với Ngũ Hành Hoa còn quý giá hơn, cô nương có hứng thú nhìn hay không?
- Không hứng thú.
Thường Lăng kéo Khương Phàm muốn đi.
Khương Phàm lại không nhúc nhích tí nào, cứ nhìn chằm chằm Ngũ Hành Hoa, sở dĩ chú ý tới nơi này là bởi vì trong thanh đồng tiểu tháp đột nhiên có phản ứng kỳ diệu.
Một chỗ trong thiết lao tầng thứ hai lại nở rộ lên tia sáng ngũ sắc tương tự.
u Dương Yên bị giam ở bên trong kinh ngạc nhìn nhẫn không gian trên tay, đầu ngón tay lật một cái, bên trong có một tảng đá nặng nề đi ra.
- Đây là cái gì?
Một âm thanh đột nhiên quanh quẩn ở thiết lao.
u Dương Yên giật mình, nhanh chóng thu tảng đá lại:
- Đường Diễm? Cút ra đây!.
Danh Sách Chương: