Kiều Thiên Mạch cũng tức giận quát tháo:
- Ngươi có biết hay không, ngươi đã chọc phiền phức bao lớn cho Kiều gia chúng ta!
Khương Phàm hỏi lại:
- Các ngươi sợ Đường gia?
- Ai nói chúng ta sợ Đường gia.
- Đường gia cướp đoạt Luyện Đan sư của các ngươi, lại phái người quấy rối muội muội các ngươi, lựa chọn của các ngươi chính là chịu đựng?
- Ai nói chúng ta chịu đựng! Ngươi cho rằng ngươi là ai? Kiều gia chúng ta làm việc, đến phiên người ngoài như ngươi khoa tay múa chân sao?
Khương Phàm nhún vai, đụng tặc điểu, nói:
- Tiểu đồng bọn của ta ăn Đường Tư Minh, ta rất xin lỗi. Cho nên để ta giải quyết.
- Ngươi giải quyết? Ngươi giải quyết như thế nào, đem Đường Tư Thượng đánh phế đi? Ngươi đây là giải quyết vấn đề, hay là tạo thù hận cho Kiều gia chúng ta!
- Ta không có giải quyết sao? Một vụ cá cược, đem Đường Tư Thượng khuyên lui. Ta ôm hồ ly đánh phế đi Đường Tư Thượng, chẳng khác nào để Đường gia biết, hồ ly là của ta. Cho nên ăn người oán ta, đả thương người cũng oán ta, vấn đề đều tại ta. Chờ ngày mai, các ngươi đem ta đánh ra ngoài, chẳng phải vấn đề của Kiều gia đã giải quyết?
Kiều Linh Vận và Kiều Thiên Mạch há hốc mồm, trong lúc nhất thời vậy mà tìm không thấy nói đến phản bác.
- Ta tới gặp gia chủ Kiều gia các ngươi, gặp xong sau đó ta liền đi. Đường gia muốn báo thù, cứ việc tìm tới ta.
Khương Phàm mỉm cười, nói với Hắc bá:
- Xin mang ta đi gặp gia chủ của các ngươi.
- Xin mời.
Hắc bá quái dị nhìn Khương Phàm, bỗng nhiên có một chút không hiểu rõ đứa nhỏ này.
Kiều Linh Vận hỏi Phượng Bảo Nam:
- Hắn là bằng hữu của huynh sao? Bằng hữu thế nào?
- Chúng ta đến từ một chỗ.
Phượng Bảo Nam cũng kỳ quái, gặp gia chủ Kiều gia?
Hắn chẳng lẽ biết gia chủ Kiều gia?
Không nên chứ.
- Từ phương nam tới? Vì sao hắn lại chạy đến nơi đây.
- Ừm... Tới tìm ta.
Phượng Bảo Nam hàm hồ nói.
- Tìm huynh làm cái gì?
- Về nhà.
Phượng Bảo Nam dùng sức nắm tay, nếu như Ly Hỏa thánh địa thật đã thay đổi, nguy hiểm của Phượng gia liền đã giải trừ, hắn có thể trở về nhà.
- Lúc nào, bây giờ?
Kiều Linh Vận nhíu lông mày một cái.
- Chờ sau khi thi đấu bài vị kết thúc...
Phượng Bảo Nam chưa nói xong, Kiều Linh Vận đã nâng tay quất vào trên mặt của hắn:
- Phượng Bảo Nam, ngươi là đang nhục nhã Kiều Linh Vận ta sao? Ngươi không rõ ràng tư cách dự thi thi đấu bài vị là cái gì sao?!
- Tỷ tỷ.
Kiều Vô Song tranh thủ thời gian giữ chặt tỷ tỷ.
- Linh Vận, ta thật chỉ là trở về nhìn, ta sẽ còn trở lại.
Phượng Bảo Nam cười khổ.
Thi đấu bài vị thuộc về cửu đại gia tộc, bất kỳ người dự thi nào cũng đều phải là người trong gia tộc, trực hệ, chi thứ, hoặc là... liên quan hôn nhân!
Tư cách dự thi của Phượng Bảo Nam, chính là hôn phu của vị trưởng nữ Kiều gia, Kiều Linh Vận này.
- Ha ha... Trở về? Huynh chạy đến bên ngoài mấy trăm ngàn dặm, sẽ còn trở lại?
Kiều Linh Vận khó có thể tin được mà nhìn Phượng Bảo Nam.
Đây là nam tử đối với mình nói gì nghe nấy kia sao?
Đây là nam tử vì theo đuổi mình, nguyện ý làm bất cứ chuyện gì kia sao?
Lấy thân phận vị hôn phu tham gia luận võ, sau khi kết thúc liền trực tiếp biến mất?
Cái này chẳng phải sẽ để cho người của hoàng thành cho rằng Kiều Linh Vận nàng vì tìm người tham gia trận đấu, không tiếc mang hôn nhân đại sự ra nói đùa.
Sau này nàng còn làm người thế nào, còn đặt chân tại hoàng thành thế nào?
- Ta đồng ý với muội, ta thật sẽ còn trở lại!
Phượng Bảo Nam đương nhiên biết ảnh hưởng ác liệt của chuyện này, nhưng hắn muốn về nhà, hắn muốn nói cho người nhà là hắn còn sống, hắn muốn đem tỷ tỷ... An táng tại tổ từ.
Đôi mắt Kiều Linh Vận dần dần mông lung:
- Huynh hoặc bây giờ liền cút ra khỏi Kiều gia cho ta! Hoặc liền vĩnh viễn ở lại nơi này! Phượng Bảo Nam, chính huynh chọn, liền chọn ngay bây giờ.
…
- Kiều gia chủ, kính đã lâu. Ta là Khương Phàm, một Luyện Đan sư còn không biết tên.
Sau khi Khương Phàm thu tặc điểu vào thanh đồng tiểu tháp, hắn liền đi tới trước mặt gia chủ Kiều gia, không kiêu ngạo không tự ti thi lễ một cái.
Gia chủ Kiều gia ngồi ngay ngắn ở chỗ ngồi cao mười mét nhìn xuống thiếu niên trong đại điện:
- Luyện Đan sư đến Kiều gia báo danh, đều thống nhất an bài đến nơi nghỉ ngơi chuyên môn. Nhưng Hắc lão nói, ngươi chuyện rất quan trọng, muốn đích thân gặp ta gặp mặt nói chuyện?
- Là rất quan trọng.
Khương Phàm nhìn qua gia chủ Kiều gia, cứ việc đi tới nơi này, nhưng trong lòng vẫn còn có một số chần chờ cùng lo lắng.
Với hắn mà nói, cái này cũng không dễ dàng.
- Nói đi.
Gia chủ Kiều gia quan sát tỉ mỉ thiếu niên phía dưới, càng nhìn càng cảm giác kỳ quái, thoạt nhìn cũng chỉ là mười bảy ~ mười tám tuổi, nhưng lại là Linh Hồn cảnh.
Khương Phàm nhìn thẳng đôi mắt gia chủ Kiều gia, chậm chạp không có mở miệng.
- Ta không có thời gian cùng ngươi hao tổn, nói, chuyện gì.
Gia chủ Kiều gia nghênh tiếp ánh mắt Khương Phàm, ánh mắt có một chút lăng lệ.
- Khương Phàm, có lời gì thì cứ trực tiếp nói.
Hắc bá cũng ở bên cạnh thúc giục.
Tộc trưởng nguyện ý gặp ngươi, đã là vinh hạnh của ngươi, làm sao còn ra giá đây.
- Xin ngài ra ngoài.
Khương Phàm nói với Hắc bá.
Hắc bá nhìn về phía tộc trưởng.
Tộc trưởng hơi không kiên nhẫn, khua tay nói:
- Ngươi đi xuống trước.
- Chú ý ngôn từ, đừng mạo phạm tộc trưởng.
Sau khi Hắc bá nhắc nhở Khương Phàm, mới lui lại rời khỏi đại điện.
- Đóng cửa lại.
Khương Phàm lại nói.
Hắc bá lắc đầu than nhẹ, đem cửa điện đóng kỹ.
Kiều Vạn Niên nhìn xuống Khương Phàm:
- Bây giờ có thể nói.
Khương Phàm lại hơi ngừng một lát, mới hít sâu một hơi, nói:
- Huyền m Đan!
- Ngươi nói cái gì?
Sắc mặt Kiều Vạn Niên đột nhiên biến đổi, khí thế cường thịnh tại thời khắc này đã tăng vọt mấy phần.
Khương Phàm nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu. Vẻ mặt này chính là câu trả lời tốt nhất.
- Huyền m Đan... Ai...
Đan Hoàng nhẹ giọng thở dài trong ý thức Khương Phàm.
- Ngươi từ chỗ nào biết được Huyền m Đan?
Kiều Vạn Niên đột nhiên đứng dậy, cao giọng quát lớn.