- Trong khoảng thời gian này xác thực thần giáo hoạt động rất tấp nập, không chỉ có tấp nập chinh chiến Bách Tộc chiến trường, còn đang bí mật điều tra chuyện gì đó. Các đại hoàng đạo Thương Huyền cũng bắt đầu cảnh giác.
- Điều tra chuyện gì?
- Còn không có tra được, nhưng hẳn là không nhỏ. Mà, đại lục khác, cùng cường tộc hải vực, gần đây đều điều động tới rất nhiều cường giả, cũng đang bí mật điều tra cái gì đó. Ta có dự cảm, Thương Huyền xảy ra đại sự.
- Những chuyện này chính các ngươi đau đầu đi, ta đưa hài tử ra là để cho các ngươi toàn lực bồi dưỡng, cũng hi vọng các ngươi cảnh giác Vạn Linh Huyết Thụ.
- Ngươi yên tâm, chúng ta bây giờ đang cần lực lượng. Chỉ cần huyết mạch nó đủ mạnh thì sẽ không bị mai một.
- Thuận tiện nhắc nhở các ngươi, huyết mạch Chu Tước đã trùng sinh.
- Cái gì? Ở nơi nào!
- Lấy hình thức linh văn xuất hiện ở trên thân Nhân tộc, nhưng có thể trưởng thành hay không, bây giờ còn không xác định.
- Người nào? Ở nơi nào?
- Nam Bộ, Vô Hồi thánh địa, kỳ danh Khương Phàm!
Khổng Tước Ngũ Sắc Thánh Sơn dần dần tản ra tia sáng, hội tụ đến bên trong trứng ngọc.
Răng rắc giòn vang, trứng ngọc phá vỡ.
Một con Tiểu Khổng Tước non nớt đang co quắp ở bên trong, nằm ngáy o o.
- Huyết mạch Chu Tước! Ngàn năm trước, nó đã từng tái hiện qua. Lần này là luân hồi, hay là ngẫu nhiên?
Khổng Tước Ngũ Sắc ngăn chặn trứng ngọc, ngóng nhìn phương nam.
Các đại châu gần đây hoạt động bí ẩn, có thể có liên quan cùng chuyện này hay không?
- Một nghìn dặm!
Khương Phàm đi đến sâu trong sa mạc, nhắc nhở linh vũ ở trong ý thức.
- Một cây linh vũ có thể bảo vệ linh hồn ngươi, thay ngươi chống cự một kích trí mạng. Một cây linh vũ có thể làm vũ khí, chỉ cần hỏa diễm thôi động liền có thể bảo đảm tính mệnh của ngươi. Bọn chúng đều thuộc về ngươi.
Sau khi giọng Khổng Tước Ngũ Sắc biến mất, trong linh vũ bên trong thức hải cùng khí hải cũng đều thu liễm ánh sáng, lâm vào yên lặng.
Khương Phàm trầm mặc một lát, đột nhiên mắng một câu ở bên trong ý thức hải:
- Lão yêu bà!
Linh vũ yên lặng, không có chút phản ứng nào.
- Cút ra đây!
Khương Phàm lại đợi, kết quả vẫn không có phản ứng gì.
Tặc điểu hỏi:
- Bây giờ an toàn chưa?
Khương Phàm gật đầu.
An toàn!
- Ngươi tự đi đi!
Tặc điểu ném Khương Phàm xuống, không kịp chờ đợi gào to:
- Mau đưa Thái Dương đồ đằng cho ta, ta muốn dung hợp nó, ta muốn lực lượng Kim Ô.
- Ngươi xác định có thể khống chế được?
- Điểu gia ta xem như liều mạng, cũng phải khống chế.
- Kiềm chế một chút, đừng quá sốt ruột, nếu thực sự không được... Đổi ta đi thử một chút.
- Nghĩ hay lắm, nhanh lên.
Khương Phàm lấy Thái Dương đồ đằng to lớn từ trong thanh đồng tiểu tháp ra, hướng tới mặt trời.
Tinh không vạn lý, mặt trời chướng mắt, thiêu nướng sa mạc rộng lớn.
Sóng nhiệt bốc hơi trong sa mạc, không gian vặn vẹo cứ như một cái luyện lô khổng lồ, ngoại trừ Yêu thú Linh Cầm loại hỏa diễm ra, nơi này cơ hồ không nhìn thấy những sinh linh khác.
Thái Dương đồ đằng tắm rửa dưới ánh mặt trời, rất nhanh đãcó dấu hiệu thức tỉnh.
Vòng biên giới đồ đằng đã nở rộ lên cường quang, sáng tỏ chói mắt lại nóng bỏng, giống như muốn hòa tan.
Ánh sáng dọc theo vết tích đồ đằng mở rộng vào bên trong, những nơi đi qua, bụi bặm đều được rũ bỏ.
Khương Phàm, tặc điểu đều nín thở định thần, ánh mắt sáng rực nhìn thât kỹ.
Đồ đằng rất nhanh đã "Thắp sáng" toàn bộ, ánh sáng hừng hực, dâng lên liệt diễm.
Tam Túc Kim Ô đang "Mở mắt" trong ánh lửa vặn vẹo, trong chớp mắt, một uy thế cổ lão mênh mông mãnh liệt phóng thích, quét sạch sa mạc, nhấc lên cuồng sa đầy trời.
- Tỉnh! Tỉnh rồi!
Tặc điểu kích động kêu to, rõ ràng cảm nhận được huyết mạch xao động.
Ầm ầm!
Trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng vang trầm muộn, quanh quẩn trên trời cao, hư vô mờ mịt.
Giống như đã vang lên, lại hình như chỉ là ảo giác.
Nhưng Khương Phàm và Hỏa Diễm Huyễn Điểu đều mặt mũi tràn đầy cuồng nhiệt, đó là đáp lại! Là đáp lại đến từ mặt trời!
Lúc này, Tam Túc Kim Ô bên trong Thái Dương đồ đằng lại phát ra tiếng gáy to chân thực.
m thanh vang xa ngàn dặm, toàn bộ sa mạc trở nên yên tĩnh, cũng làm cho tất cả Linh Cầm cảm nhận được kinh dị không hiểu thấu.
Thái Dương đồ đằng oanh minh, phóng lên tận trời, ánh sáng sôi trào trong nháy mắt, mở ra mấy vạn métở trên thiên khung, xen lẫn thành pháp trận đồ đằng to lớn hơn.
Giữa đất trời vang lên âm thanh cầu nguyện, khi thì to lớn như vạn dân lễ bái, kính sợ Thiên Thần, khi thì phiêu hốt, nỉ non nói lời thành kính như xa xưa.
- Nhanh, còn chờ cái gì.
Khương Phàm cao giọng la lên.
- Trông coi cho ta!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu bay lên không, hóa thành huyết châu, linh châu, giao thoa vờn quanh, lao đến Thái Dương đồ đằng.
Mặt trời giữa trời, nhiệt độ bắt đầu tăng cường, không chỉ là vùng sa mạc này mà là đại địa Bắc Bộ, cũng không chỉ là Thương Huyền đại lục, mà là tác động đến đại thế giới mênh mông.
Giờ khắc này, tất cả sinh linh đều có cảm giác khó nói nên lời, theo bản năng mà nhìn qua phía bầu trời.
Ngay cả những lão tổ đang ngủ say kia cũng mở mắt trong quan tài cổ tại bí cảnh, ngắm nhìn mặt trời cổ lão phía trên trời cao.
Thái Dương đồ đằng vắt ngang bầu trời, cùng mặt trời sinh ra cộng minh.
Cuồn cuộn ánh sáng từ mặt trời nở rộ, tràn ngập đất trời giáng lâm.
Tinh hoa mặt trời vô tận được vẩy xuống.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu đầu tiên là dung nhập Kim Ô, sau khi ổn định, nó dần dần lan tràn về toàn bộ đồ đằng.
Nó quá kích động!
Đây đúng là Thượng Cổ Kim Ô, mênh mông uy lực Kim Ô đang tư dưỡng huyết châu của nó, mà tinh hỏa đến từ mặt trời cũng đang cường đại nó linh châu.
Nó thậm chí cảm giác mình lại sắp đột phá rồi!
Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là biến đổi!
Là biến đổi phi phàm còn siêu việt hơn Thánh Nhân Quả!
- Dung hợp được thật? Đây chính là đại cơ duyên. Hỏa Diễm Huyễn Điểu, ngươi gặp được ta là phúc của ngươi. Ta gặp được ngươi cũng là phúc của ta.
Khương Phàm phấn chấn lại kích động, sau khi xác định trong sa mạc không có Yêu thú lui tới, hắn cũng phóng tới không trung, bay đến Thái Dương đồ đằng hấp thu hỏa tinh mặt trời.