Đại hoàng tử thì thào khẽ nói.
Không cam lòng, bực bội, tức giận.
Đều oán trách cái tên Khương Phàm đáng chết kia. Nếu như không có sự xuất hiện của hắn, nói không chừng mình đã ổn thỏa lên được vị trí Thái tử.
- Tên tạp chủng đáng chết! Ta hận không thể ăn sống ngươi!
Đại hoàng tử ngồi trong thư phòng đến hừng đông, lại yên lặng ngồi đến tận đêm khuya.
Không có người nào biết hắn đang suy nghĩ gì, cũng không có ai biết hắn rốt cuộc đã trải qua những gì.
Khi sắc trời sáng lên lần nữa, hắn đã đi đến hoàng cung, cầu xin tọa trấn Bắc Cương.
Nhân Hoàng vui vẻ đồng ý.
Hắn đang nghĩ ngợi làm sao gõ cảnh cáo vị trưởng tử này, không nghĩ tới lại tự mình lui khỏi.
Sau khi Lục hoàng tử nhận được tin tức, lập tức cảm thấy không lành.
Trong khoảng thời gian này hắn một mực nhẫn nhịn chính là chờ đại ca nhảy trên nhảy dưới chọc giận phụ hoàng, sau đó bị cầm tù bị khống chế, không nghĩ tới hắn lại lựa chọn lấy lui làm tiến.
Đây có thể là do Cửu công chúa đề nghị.
Sau năm ngày, Đại hoàng tử mang theo gia quyến thị vệ của hắn, cùng với Cửu công chúa tiến về Bắc Cương.
Trong ngoài hoàng thành nghị luận ầm ĩ.
Trong mắt tất cả mọi người, Đại hoàng tử trốn đi Bắc Cương, chính là thỏa hiệp của hắn, tiếp nhận an bài của hoàng thất liên quan tới Thái tử.
Từ đó về sau, vị trí Thái tử của Lục hoàng tử sẽ không còn bị uy hiếp nữa.
- Đại ca, huynh đã nghĩ thông suốt thật rồi sao?
Cửu công chúa cùng Đại hoàng tử ngồi chung bên trong một chiếc xe vua rộng rãi.
Mặc dù nàng rất vui mừng khi đại ca có thể tiếp nhận hiện thực, nhưng thời khắc rời khỏi hoàng thành trở đi, sự bình tĩnh trên mặt đại ca đã dần dần biến mất, thay vào đó là tư thái buông thả.
Nhất là đôi mắt kia, lại lóe ra hào quang điên cuồng.
- Ta nghĩ thông suốt.
Đại hoàng tử nhếch miệng, hừ lạnh hừ cười.
- Huynh đang mưu tính cái gì?
Cửu công chúa hỏi trực tiếp.
Đại hoàng tử nhìn chằm chằm Cửu công chúa nhìn một hồi, mới cười nói:
- Ngươi nhắc nhở ta! Ta ở lại hoàng cung, xác thực sẽ chỉ chướng mắt, ngại mắt phụ hoàng, ngại mắt Lục đệ. Chỉ có ta rời khỏi, bọn hắn mới có thể buông lỏng, mới sẽ không lại nhìn ta chằm chằm.
- Sau đó thì sao?
Cửu công chúa biết, vị đại ca này của mình khẳng định là có suy nghĩ điên cuồng gì đó.
- Bây giờ La Phù sơn mạch so với trước kia đã khác nhau rất lớn, không chỉ có được Nạp Lan gia tộc và Đan quốc, còn được Vô Hồi thánh địa đến đỡ, tính nguy hiểm sẽ càng ngày càng mạnh. Nếu như hoàng thất không trọng thương La Phù trước khi bọn hắn phát triển, tương lai Tây Cương hoàng triều sẽ lại khó an bình, ngay cả sinh tồn phát triển của hoàng triều cũng đều sẽ phải nhìn sắc mặt La Phù.
- Cho nên, ta dự tính hoàng thất sẽ ở dăm ba tháng liền muốn tuyên chiến với La Phù, càng sớm càng tốt. Nhưng muốn áp chế La Phù nói nghe thì dễ, chỉ là bên kia "Mới tăng ba trưởng lão được Vô Hồi bảo vệ" hạn chế liền đủ để hoàng triều khó chịu. Cho nên, trận chiến tranh này nhất định sẽ vô cùng gian nan, cũng sẽ tiếp tục thời gian rất lâu.
- Lấy tính cách đám tên điên Khương gia kia, vô cùng có khả năng sẽ tiếp cận Lục hoàng tử, nghĩ trăm phương ngàn kế giết chết hắn. Ta không ngóng trông Lục hoàng tử chết, đương nhiên chết là tốt nhất. Nhưng ta có thể xác định, Lục hoàng tử này từ nhỏ chỉ biết tu luyện, nếu quả như thật đích thân tới tiền tuyến, chắc chắn lỗ hổng chồng chất, sẽ bị người của Khương gia giày vò chật vật không chịu nổi. Nếu như trong chiến tranh hoàng thất gặp phải ngăn trở lớn, phụ hoàng tất nhiên đem trách nhiệm quy tội Lục hoàng tử, cũng sẽ phạt nặng.
- Sau đó thì sao?
Cửu công chúa chăm chú lắng nghe.
- Chỉ cần ta có thể trước ngày đó, triệt để khống chế quân doanh Bắc Cương liền có thể chỉ huy trăm vạn hai bên, thẳng tiến Tây Cương, tại thời kì đặc thù đến tập kích đột nhiên. Lấy trăm vạn thiết kỵ vũ khí hạng nặng, cho La Phù một đợt tẩy lễ thảm liệt, tạo cơ hội cho hoàng thất, cầm xuống một trận đại thắng.
- Lại bằng vào nhân vọng của ta tại Tây Cương nhiều năm, tự mình chỉ huy cường giả Tây Cương khởi xướng phản kích, tạo mấy trận thắng lợi, rất có thể phụ hoàng liền sẽ một lần nữa cân nhắc, ai mới là nhân tuyển chân chính tiếp quản hoàng triều.
Trong mắt Đại hoàng tử lóe ra ánh sáng nóng bỏng.
Hắn còn chưa thua, hắn còn có cơ hội.
Cơ hội chính là bộc phát chiến tranh với La Phù trong tương lai.
Cửu công chúa cũng lộ ra nụ cười, đại ca chính là đại ca, khôn khéo cay độc, lớn ở tính toán.
Nhất là sự hào hùng này để nàng càng thưởng thức.
Tuy nhiên nàng vẫn đưa ra dị nghị:
- Đại ca, huynh suy nghĩ không sai, nhưng ba triệu thiết quân Tây Cương không thể động, đây là giới luật tiên tổ để lại.
- Đó là trước đó thôi, bây giờ Đại Hoang đã không còn hung tàn như năm đó nữa. Ta muốn đích thân đến tuyến đầu Bạch Hổ quan nhìn tình huống, sau đó một lần nữa chỉnh đốn quân doanh Bắc Cương, bảo đảm tình huống an toàn, tận khả năng điều trăm vạn thiết quân ở hai bên, tùy thời chuẩn bị gấp rút tiếp viện Tây Cương.
Đại hoàng tử kích động.
Quân doanh Bắc Cương để đó hai trăm năm không dùng, đây là thời điểm để hoạt động một chút, về phần bọn thiết quân quân doanh này rốt cuộc có thể phát huy ra bao nhiêu năng lượng, liền nhìn mình điều phối thế nào.
- Ta giúp huynh.
Cửu công chúa gật đầu, mặc kệ cuối cùng sẽ như thế nào, nhưng đây đúng là biện pháp tốt.
Nhưng, muốn trọng chỉnh quân doanh Bắc Cương không phải chuyện dễ dàng.
Từ sau khi Khương Vương phủ thất thế, ba mươi sáu cứ điểm quan ải Bắc Cương dần dần rời khỏi khống chế, có xu thế xưng bá riêng phần mình.
Mặc dù không đến mức chống lại hoàng thất, nhưng muốn để bọn hắn nói gì nghe nấy, nhất định phiền phức rất nhiều, nói không chừng còn phải náo ra chút nhiễu loạn.
Nếu như vấn đề nào xử lý không tốt, khi bọn hắn gấp rút tiếp viện Tây Cương, trong lúc đó Đại Hoang xâm lấn, hậu quả càng không thể tưởng tượng nổi.