- Trận chiến đầu tiên ngày thứ ba, Thánh Phật Hứa Như Lai, thua!
Khương Phàm buông vuốt ra, thả Thánh Phật xuống, hắn vung hỏa dực, khinh thường toàn trường:
- Trận chiến thứ hai, mời!
Diễn võ trường lâm vào oanh động, lại là một trận chiến đấu đặc sắc, Khương Phàm không có chút huyền niệm lại chiến thắng lần nữa.
Rất nhiều người đều có dự cảm, Khương Phàm thật sẽ có tư cách khiêu chiến yêu nghiệt như Ngu Kình Thương.
- Trận chiến thứ hai! Mời!
Khương Phàm nhìn về các thiên tài ở phía xa kia.
Nhưng, ngoài xếp hạng hai mươi đều đang trầm mặc.
Ngay cả bọn người Hình Nhung lên đài đều liên tiếp thảm bại, bọn hắn đi lên sợ rằng sẽ càng thua nhanh.
Tất cả mọi người đều là thiên tài có mặt mũi, nếu như ba quyền hai cước sẽ lập tức bị đánh xuống, thật sự là gánh không nổi mặt kia.
Hình Nhung cùng đám thiên tài Võ Hầu bảng có chút còn kích động, nhưng trải qua hai lần thảm bại trước đó, nếu như lại thua lần thứ ba, kẻ khó chịu liền sẽ là chính mình.
Lấy tình thế bây giờ, trừ phi Khương Phàm trải qua một trận thảm bại, suy yếu hoặc có thể là trọng thương, nếu không hai mươi vị trí đầu sẽ không tùy tiện lên đài.
Kể từ đó, cũng chỉ có thể bảng hạng mười tiếp chiến.
Nhưng, Thánh Phật Hứa Như Lai đã thua, hôm qua Lý Hoàng cũng đã lui ra khỏi, ai còn có thể đảm đương lên đấu với Khương Phàm?
Người thứ mười - Lạc Cuồng Sinh, vị trí thứ tám - Lăng Thất Tung, vị trí thứ bảy - Vương Tiêu, đều trầm mặc.
Bọn hắn đều không thuộc về thế lực nào của Vương Quốc Hắc Ám mà chỉ là ngẫu nhiên bước chân tới nơi này, xuất hiện ở Võ Hầu bảng chủ yếu là muốn chế giễu bảng danh sách này, ngược chiến người đề xuất Võ Hầu là Khương Phàm, để thiên tài tự cao tự ngạo biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân(*).
(*) Bên ngoài có bầu trời khác, người tài có người tài hơn.
Nhưng...
Hai trận đại chiến của Lý Hoàng và Thánh Phật để bọn hắn rõ ràng nhận thức được Khương Phàm cường thế như thế nào.
Bốn chữ thiên ngoại hữu thiên hình như thích hợp với hắn hơn là bọn họ.
- Còn ai muốn lên không?
Bọn họ do dự trong lòng một lát, đều lắc đầu từ bỏ.
Bọn họ cũng đều biết, thời khắc xuất hiện tâm tình do dự này thì bản thân mình đã thua rồi.
Sau đó... Trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người, xuất hiện một màn thi đấu khiêu chiến Võ Hầu chưa bao giờ có.
Lạc Cuồng Sinh đứng dậy hô to:
- Trận chiến thứ hai, Lạc Cuồng Sinh, nhận thua!
Lăng Thất Tung nhìn chằm chằm Khương Phàm trên lôi đài:
- Cuộc chiến thứ ba, Lăng Thất Tung, nhận thua.
Vương Tiêu cũng không có kiên trì, gật đầu nói:
- Cuộc chiến thứ tư, Vương Tiêu, nhận thua.
- Nhận thua? Còn chưa có lên đã nhận thua?
Toàn trường xôn xao, đây không thể nghi ngờ chính là đánh giá cao nhất đối với Khương Phàm.
- Nhận thua? Một đám hèn nhát!
Ngu Khuynh Thành đứng dậy giận dữ mắng mỏ:
- Còn tưởng rằng là thiên tài thế lực thần bí nào, ngay cả dũng khí lên đài cũng đều không có, mất mặt xấu hổ.
Khương Phàm đưa tay về phía Chí Tôn Kim Thành, trực tiếp điểm tên:
- Cuộc chiến thứ năm, xin mời Hứa Thiên Kỳ lên đài!
Mấy vạn người đều sáng mắt đồng loạt nhìn về phía sương phòng của Chí Tôn Kim Thành. Thế nhưng bầu không khí trong sương phòng khá trầm mặc. Không phải không có lòng tin với Hứa Thiên Kỳ, mà hôm nay mới chỉ là ngày thứ ba. Chẳng phải sau khi Hứa Thiên Kỳ thì sẽ phải ở phía trên tái chiến hơn hai mươi ngày nữa sao?
Thời gian kéo quá lâu, khó tránh khỏi sẽ có biến cố gì.
Nếu bọn hắn đều đã điều Hứa Thiên Kỳ tới, không chỉ muốn đánh bại Khương Phàm, mang Khương Phàm trở về làm Chiến Nô, càng muốn lấy được Bất Tử Thiên Bia của Đại Tự Tại điện, Vô Hồi thánh địa, cùng Hỗn Độn Tử Phủ.
Bây giờ lên đài, có khả năng sẽ lợi cho Ngu Kình Thương.
Khương Phàm hô to lần nữa.
- Cuộc chiến thứ năm! Xin mời Hứa Thiên Kỳ lên đài!
- Xin mời Hứa Thiên Kỳ! Xin mời Hứa Thiên Kỳ!
Bầu không khí tại diễn võ trường tăng vọt, năm vạn người cùng nhau hô to lên.
- Chờ một lát!
Rốt cuộc Chí Tôn Kim Thành trong sương phòng cũng đáp lại, sau đó có mấy người đi ra khỏi sương phòng, bước nhanh rời khỏi diễn võ trường.
- Muốn đi mời sao?
- Hứa Thiên Kỳ thật muốn tới?
- Rốt cuộc là Hứa Thiên Kỳ có lai lịch gì?
- Hình như Hứa Thiên Kỳ chỉ lên đài có một lần, một chiêu trí thắng, sau đó Đại Tự Tại điện xếp hắn ở phía trên Cơ Lăng Huyên, gần với Ngu Kình Thương.
- Hẳn là cường giả bí mật của Chí Tôn Kim Thành, một loại cực kì khủng bố. Mà, Đại Tự Tại điện đều biết rõ sự cường đại của hắn.
- Ta cảm giác hẳn là Hứa Thiên Kỳ tương xứng với Ngu Kình Thương, sở dĩ vị trí ở ngu phía sau Ngu Kình Thương là bởi vì chỉ lộ diện một lần, không thích hợp xếp ở phía trước Ngu Kình Thương.
- Khẳng định Chí Tôn Kim Thành nhất định phải lấy được cái tên Võ Hầu, vị Hứa Thiên Kỳ được phái ra này nhất định vô cùng cường đại.
- Hôm nay mới ngày thứ ba mà thôi liền muốn bắt đầu quyết chiến sao?
Vô số người kích động xoa tay.
- Hứa Thiên Kỳ, ha ha, ta rất chờ mong biểu hiện của hắn.
Rốt cuộc Hướng Vãn Tình cũng đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, quan sát phía dưới.
Cường giả Đại Tự Tại điện trầm giọng nói:
- Hứa Thiên Kỳ là Chí Tôn thánh văn, là Chí Tôn Kim Thành bồi dưỡng thống lĩnh đời sau, hắn không nên xuất hiện ở đây.
Ánh mắt của Hướng Vãn Tình rơi vào trên người Khương Phàm, cười khẽ:
- Hắn cũng không nên xuất hiện ở đây.
Trong sương phòng Nguyệt Hoa Thiên Bảo.
Liễu Như Yên nói:
- Khương Phàm rất kiêu ngạo. Mặc dù hắn rất mạnh, nhưng đối đầu với Chí Tôn thánh văn Hứa Thiên Kỳ kia hẳn không phải là đối thủ. Hắn không nên nhanh như vậy đã chủ động khiêu chiến Hứa Thiên Kỳ.
- Muốn đánh cược một lần hay không, cược xem Khương Phàm có thể chống đỡ Hứa Thiên Kỳ mười hiệp?
- Hứa Thiên Kỳ là Chí Tôn thánh văn, so với Khương Phàm đã cao hơn một vấn đề, huống chi linh văn của Hứa Thiên Kỳ càng đáng sợ, đây hoàn toàn đã bị áp chế.
- Khương Phàm có chút cổ quái, hẳn là có thể kiên trì một thời gian.