Nửa phút đồng hồ sau...
- Ngươi còn không đi?
Lư Kính Thiên thật có chút nổi nóng.
Tên ăn mày này là cố ý sao? Hay là không hiểu ánh mắt? Quả nhiên người xuất thân thấp hèn đều không có tố chất gì!
- Mấy ngụm cuối cùng.
Lão đầu nhi cầm lấy bánh nướng, tiếp tục gặm.
Lư Kính Thiên lại nhìn về trước mặt, không tiếp tục để ý.
Lão đầu nhi vỗ vỗ y phục, đứng dậy uốn éo người.
- Vị này lão ca, ngươi xác định người ngươi muốn chờ, đêm nay sẽ đến?
Lư Kính Thiên thờ ơ, lựa chọn không nhìn.
Mắt không thấy tâm không phiền.
Lão đầu nhi lại cố ý đứng ở bên cạnh hắn, đưa cổ nhìn hắn.
Sắc mặt Lư Kính Thiên có chút trầm xuống.
- Lão gia hỏa, chớ chọc ta!
Lão đầu nhi cười ha ha:
- Ngươi là đang đợi Khương Phàm sao.
Sắc mặt Lư Kính Thiên hơi biến đổi:
- Ngươi nói cái gì??
Lão đầu nhi ý cười càng sâu:
- Hay là chờ Kim Điêu.
- Ngươi là ai?
Lư Kính Thiên lập tức cảnh giác, ý thức dò xét xung quanh hoang dã.
Lão đầu nhi bước lên đại địa rắn chắc:
- Bố trận?
Lư Kính Thiên kích phát linh văn, tiếp cận lão đầu nhi:
- Rốt cuộc ngươi là ai? Nói rõ ràng, nếu không ta giết ngươi!
Lão đầu nhi vẫn là bộ dáng kia, giống như cười mà lại không phải cười, không tức giận không buồn bực, không nóng không vội:
- Ta là ai có quan trọng không?
- Ngươi là do Khương Phàm phái tới, hắn là có lời gì muốn chuyển đạt?
- Hắn nhờ ta tới, đưa lễ cho lão ca ngươi.
- Tặng cái gì!
- Ha ha...
- Ngươi cười cái gì?
Lão đầu nhi lắc lắc một khối bánh nướng còn lại trong tay, thu vào nhẫn không gian, tiếp đó lại lại lật đi ra, chỉ là lần này phía trên lại dính đầy máu tươi.
- Đưa cái này, màn thầu máu! Ha ha...
- Đây là... máu của ai?
Lư Kính Thiên mơ hồ đoán được.
- Đương nhiên là máu Tiêu Lạc Sư. Đến đây, ăn màn thầu máu này, quay người về Huyền Nguyệt hoàng triều đi. Tìm cơ hội thích hợp để Tiêu Lạc Lê tự mình tới xin lỗi. Như thế này hai bên còn có chỗ trống để hoà giải. Nếu không, Huyền Nguyệt hoàng triều các ngươi phải gặp xui xẻo rồi.
- Đây là cuồng ngạo, hay là ngu xuẩn? Ngươi trở về cảnh cáo Khương Phàm, hắn đã gây sai người rồi. Đừng tưởng rằng có thánh địa bảo hộ thì có thể vô pháp vô thiên, Huyền Nguyệt hoàng triều là Chí Tôn hoàng triều, là Huyền Nguyệt hoàng tộc, Vô Hồi thánh địa không thể trêu vào.
Lão đầu nhi đưa màn thầu máu đến trước mặt Lư Kính Thiên:
- Ta hỏi ngươi, ăn hay là không ăn.
- Cút!
Đầu ngón tay Lư Kính Thiên bùng lên cường quang, đánh nát màn thầu máu.
- Vậy thì coi là cự tuyệt?
Lão đầu nhi lắc đầu, đưa tay chỉ về phương xa.
- Làm gì?
- Ngươi xem một chút nơi đó là cái gì?
Lư Kính Thiên thuận mắt trông qua, trong màn đêm đen kịt, một mảnh kim quang hừng hực chợt ẩn chợt hiện, sau một lát, nhanh chóng sáng tỏ, chiếu rọi cả màn đêm, thẳng đến nơi này.
- Cửu Đầu Kim Điêu?
Từng tiếng gáy to bén nhọn vang vọng giữa bầu trời đêm.
Cửu Đầu Kim Điêu sôi trào lên kim quang kinh khủng, chở Dược Vương các lướt qua trời cao, lao thẳng tới Lư Kính Thiên.
Khương Phàm phóng tới trong cung điện, tất cả dược liệu có thể thu, toàn bộ đều chuyển vào thanh đồng tiểu tháp của hắn.
Cho dù đã làm chuẩn bị, nhưng vẫn còn đánh giá thấp số lượng dược liệu dự trữ bên trong Dược Vương các.
Mỗi tầng đều cao năm mét, trải rộng các kệ hàng cùng ngăn tủ.
Từ tầng đầu tiên thanh lý đến tầng thứ mười ba, hắn đều thu cả bộ, lại nhét tràn đầy tầng đầu tiên của thanh đồng tiểu tháp.
Bất đắc dĩ, Khương Phàm đành mở lồng giam tầng thứ hai ra, đều ném dược liệu từ tầng thứ mười ba đến tầng mười lăm trong Dược Vương các vào.
Cho dù như thế, vẫn không thể nào đổ hết được.
Khương Phàm chỉ có thể lấy đi nhẫn không gian của Tiêu Lạc Sư, chứa đựng dược liệu từ tầng thứ mười sáu đến tầng thứ mười tám.
Đoán chừng, số lượng dược liệu đã đạt tới trăm vạn.
Không hổ là thánh địa luyện đan!
- Tiểu chủ, chúng ta sắp đến rồi.
Bách Lý Mạc Yêu nhắc nhở Khương Phàm.
Khương Phàm lao ra khỏi Dược Vương các, trong tay kéo lấy Tiêu Lạc Sư đang điên cuồng giãy dụa.
- Khương Phàm, thả ta ra ngươi còn có đường sống, nếu không Huyền Nguyệt hoàng triều tuyệt đối không tha cho ngươi. Đừng tưởng rằng thánh địa có thể giữ được ngươi. Ngươi tàn sát hoàng tộc là phạm vào tối kỵ, không cần Huyền Nguyệt hoàng thất hỏi tội, Vô Hồi thánh địa liền sẽ ngươi ngoan ngoãn đưa qua.
- Thừa dịp ta còn nguyện ý đàm phán với ngươi, tốt nhất ngươi nên nắm cơ hội. Nếu như ta chết rồi, ngươi cũng không sống nổi. Không, ngươi sẽ sống không bằng chết! Tất cả thân nhân bằng hữu của ngươi đều sẽ sống không bằng chết!
Tiêu Lạc Sư tức giận gào thét, đau đớn giãy dụa.
Linh lực toàn thân hắn đều bị rút khô, hai chân cũng bị đánh gãy, bộ dáng vô cùng thê thảm.
- Nhìn vào mắt ta, ngươi biết ta là ai không?
Khương Phàm nắm lấy tóc của hắn, kéo tới trước mặt mình.
- Ngươi là tên ngu xuẩn tìm đường chết.
- Ha ha, vì sao Chu Tước pháp chỉ có phản ứng với ta, lại vì sao có thể bị ta khống chế? Huynh muội các ngươi là thật sự không rõ, hay là không dám nghĩ đến chuyện đó? Ngươi phải chết, trước khi chết, thả suy nghĩ của ngươi ra, to gan đoán một chút, ta là ai!
Tiêu Lạc Sư nhìn khuôn mặt dữ tợn gần ngay trước mắt kia, mày nhíu lại:
- Ngươi là ai!
- Ta để cho ngươi đoán! Ngươi là lười nhác? Hay là không dám?
Khương Phàm cười lạnh hai tiếng, khống chế Tiêu Lạc Sư quỳ gối ở phía trước, trong tay triệu ra tàn đao, giơ lên cao.
- To gan mà đoán cho ta!
Tiêu Lạc Sư quên cả giãy dụa, quên cả phản kháng, lông mày càng nhăn càng chặt.
Rốt cuộc Khương Phàm là ai?
Có thể sinh ra phản ứng cùng pháp chỉ, lại có thể khống chế pháp chỉ, đương nhiên là có liên quan với huyết mạch Chu Tước.
Linh văn của Khương Phàm rất có thể là hậu đại Chu Tước, lại còn là hậu đại vô cùng đặc biệt.
To gan đoán?
Phượng Hoàng sao?
Không thể nào!
Hắn chỉ là Thánh phẩm linh văn!.
Lư Kính Thiên nhảy vọt lên, nhìn chằm chằm phiến ánh sáng mãnh liệt nơi xa kia.
Cửu Đầu Kim Điêu!
Không sai!
Còn có... Khương Phàm?
Không sai! Hắn quả nhiên đến rồi!