Toàn trường kinh hô, diễn võ trường oanh động.
Bay lên rồi?
Khương Phàm có thể đánh nát Kỳ Lân, làm vỡ nát trọng lực trận vực?
Hứa Thiên Kỳ đều lắc lư ánh mắt, Kỳ Lân chiến kỹ bị phá rồi?
Đây chính là thánh pháp chuyên trấn tộc của Hỗn Độn Tử Phủ! Thuộc về đỉnh cấp thánh pháp!
- Đây là Khương Phàm sao?
Ánh mắt của Lâm Thiên Lộc, Bạch Nguyệt và các cường giả Vô Hồi thánh địa đều lộ ra kỳ quang, cảm xúc khiếp sợ vượt lên trên cả phấn chấn.
- Ngươi là ai? Ngươi cũng không phải tử đệ La Phù!
Rốt cuộc Ngu Kình Thương cũng biến sắc, đây cũng không phải là võ pháp, càng không phải là uy thế linh văn, đây giống như là lực lượng truyền thừa.
Linh văn của hắn là gì, huyết mạch của hắn là gì?
- Ta là Khương Phàm! Võ Hầu Vương Quốc Hắc Ám! Sau trận chiến này, các ngươi sẽ phải chấp nhận bị ta điều lệnh!
Khương Phàm tránh thoát khỏi áp chế của trọng lực, cuồng tính đại tác, móng vuốt kéo về phía Ngu Kình Thương!
Đường vân Chu Tước trong lòng bàn tay lấp lóe cường quang, sát uy tăng vọt, khủng bố tuyệt luân.
- Chẳng cần biết ngươi là ai, hôm nay đều phải thua ở nơi này!
Ngu Kình Thương tăng vọt chiến ý, ngang nhiên bạo kích, tử khí cuồn cuộn khắp toàn thân, ở xung quanh ngưng tụ lại Kỳ Lân hoàn toàn mới, lực lượng cánh tay tăng vọt, từng quyền kéo động trời.
Cả bầu trời sôi trào!
Tình hình chiến đấu kịch liệt đến rung động!
Khương Phàm tiếp tục duy trì độ cao, không cho Ngu Kình Thương cơ hội lại phóng thích trọng lực áp chế.
Ngu Kình Thương càng đánh càng cuồng, lực quyền vượt qua ba trăm ngàn cực cảnh phá hủy hết thảy mọi võ pháp.
Mặc dù lực quyền của Khương Phàm còn thua rất nhiều, nhưng cũng rất mạnh mẽ, lăng lệ, móng vuốt mượn nhờ quyền sáo kịch liệt đối kháng, không rơi vào thế hạ phong.
Ầm ầm!
Tứ chi Khương Phàm bị đánh tan, lực lượng cường đại đến từ ba trăm ngàn cực cảnh mang đến uy hiếp khó có thể tưởng tượng nổi.
Nhưng Khương Phàm vẫn một mực phát uy hai cánh, giống như là hai thanh Thiên Đao chém về phía yết hầu Ngu Kình Thương.
Dù cho Ngu Kình Thương có tử khí hộ thể, nhưng vẫn bị bổ ra hai khe hở, máu tươi phun tung toé.
Rống!
Ngu Kình Thương không lùi nửa bước, hắn tức giận vọt mạnh, thế công càng thêm mãnh liệt.
Bầu không khí đã trở nên sốt ruột, tất cả mọi người đều đang khẩn trương nhìn khung cảnh cháy bỏng này, bọn hắn bỗng nhiên có cảm giác, mặc dù trước đó Khương Phàm đã có thể cường thế một chút, nhưng hẳn là sắp không kiên trì được nữa.
Bởi vì mặc dù thể chất Khương Phàm rất cường hãn, nhưng quan trọng nhất vẫn ỷ vào võ pháp, mỗi võ pháp hắn phóng thích lại cần tiêu hao số lượng lớn năng lượng.
Ngu Kình Thương thì là thắng ở thể chất siêu phàm, chỉ cần lực lượng không cạn kiệt, hoàn toàn có thể kéo dài phóng thích.
Một khi Khương Phàm hao hết linh lực, chính là cơ hội cho chuyển hướng chiến trường.
Khương Phàm đã cảm giác được nguy cơ, nhưng Chu Tước Bác Thiên Thuật không nên xuất bây giờ ở cảnh giới hiện tại của hắn, cho nên mỗi một lần thi triển đều sẽ sinh ra tác dụng phụ to lớn đối với thân thể.
Liều?
Liều!!
Mắt Khương Phàm lấp lóe tinh mang, Chu Tước linh nguyên khuấy động khí hải, nhấc lên sóng cả vô tận, linh lực tràn ngập kinh mạch toàn thân, kinh mạch nở rộ cường quang, kích thích quấn quanh mạch máu kinh mạch, một sự uy thế cường thịnh được phóng xuất đi ra.
Gần như đồng thời, Ngu Kình Thương phát giác được ánh mắt Khương Phàm đã trở nên dị dạng, cũng đồng thời bộc phát cực hạn.
- Đến đây! Kỳ Lân chiến kỹ! Đạp tan vạn pháp!
Hư ảnh Kỳ Lân vờn quanh toàn thân lập tức trở nên chân thực, tử khí ù ù, trùng điệp, thần uy vô địch, như muốn dung hợp cùng Ngu Kình Thương thành một thể.
Từ trong thân thể Khương Phàm tuôn ra sức mạnh không có tận cùng, liệt diễm sôi trào cuồn cuộn như thủy triều.
Lại nổi lên Chu Tước Bác Thiên Thuật!
Ầm ầm...
Va chạm mạnh!
Chu Tước, Kỳ Lân gào thét.
Không gian giống như một bức tranh chấn động kịch liệt, đều muốn sụp đổ.
Khí thế khủng bố quét sạch vài trăm mét, đánh thẳng vào bình chướng bảo vệ lôi đài, để cho bốn vị người trấn thủ nhận phải áp bách cực lớn.
Toàn trường liên tục oanh động, đám người kinh hãi không thôi, bọn họ cực lực muốn thấy rõ ràng kết quả.
Cùng với bạo tạc mãnh liệt, toàn thân Ngu Kình Thương đều be bét máu thịt, ngửa mặt bay ngược.
Chu Tước Bác Thiên Thuật, Đại Thanh Kỳ Lân chiến kỹ!
Toàn trường kinh hô, thật không dám tin vào mắt mình!
Đám người Tử Phủ càng là nhíu mày.
Khương Phàm bay lên, đường vân Chu Tước tiếp tục bộc phát cường quang tại hai chân, uy thế hủy diệt sôi trào theo sát hắn đánh về phía Ngu Kình Thương.
Ngu Kình Thương cực lực kéo căng thân thể, đường vân dung nhập huyết nhục hài cốt, ngạnh kháng bên trong cơ thể.
Ầm ầm!
Ngu Kình Thương lại lần nữa bị đánh bay, máu tươi phun ra, đánh tới bình chướng xa xa.
Khương Phàm đau nhức toàn thân, giống như đã bị rút sạch sức lực, suýt chút nữa liền muốn rơi xuống.
Nhưng, cơ hội khó được, há có thể thư giãn, hắn không lo được điều dưỡng, càng không lo được giảm xóc, hai mươi thú ảnh bên trong ý thức hải toàn bộ phát ra tiếng gào thét cuồng dã, cùng linh văn quán thông, thú uy cuồn cuộn khắp trời.
Rống!
Bao gồm cả tám con Kim Lang ở bên trong, hai mươi tám con mãnh thú liên tiếp thành hình, gào thét trong Thánh Viêm.
Thú uy khuấy động, uy áp toàn trường.
Đầu Khương Phàm đau đến muốn nứt, ý thức hải đều giống như muốn sụp đổ, nhưng hắn vẫn liều mạng dùng hết toàn lực, khống chế mãnh thú, đập tới phía Ngu Kình Thương.
Nếu muốn thay đổi cục diện thì phải xoay chuyển triệt để.
Ngu Kình Thương vừa mới ổn định, Thánh Viêm chiếu sáng cả lôi tràng đã đập vào mặt, từng con hung hãn mãnh thú nhanh chóng phóng đại.
Ngu Kình Thương hét lớn, tử khí cuồn cuộn, hóa thành vô số trường tiên, giống như lôi điện cuồng vũ lên trời cao, trọng quyền bạo kích, đều là cực hạn ba trăm ngàn cực cảnh.
Nhưng, thương thế quá nặng, rõ ràng đã tác động đến đòn tấn công của hắn.