Nó rất có linh tính, cũng hình như có nhận ra Thiết Long cổ thụ.
Thiết Long cổ thụ cũng cảm nhận được khí tức của đồng loại, không nhúc nhích đứng tại trong chén, giằng co với Vạn Linh Huyết Thụ.
- Tiền bối, ngài chú ý tới gốc cây nhỏ kia không?
Khương Phàm đưa linh lực ngưng tụ ở hai mắt, cực lực nhìn cây nhỏ ngoại ẩn giấu ở trong bóng tối cách đó mấy trăm mét.
Rễ cây mảnh khảnh nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, bốn cái chạc cây giống như là tay nhỏ, nhất là trái cây màu máu trên đầu kia, giống như cái đầu.
Cái này nhất định là một gốc Thụ Yêu phi phàm!
- Chỗ nào?
Đan Hoàng xuyên thấu qua ý thức, cảm nhận được bên ngoài.
- Ngay ở phía trước, hình như giống Thiết Long cổ thụ dùng rễ cây để di chuyển. Đầu nó đội một quả trái cây màu đỏ, như cái đầu. Thiết Long cổ thụ hình như cảm thấy rất hứng thú đối với nó.
- Đỉnh đầu cái trái cây màu đỏ?
- Đúng, huyết hồng, hình như cũng rất có linh tính.
Đan Hoàng trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói:
- Vạn Linh Huyết Thụ?
- Rất đặc biệt?
Khương Phàm rung động, Đan Hoàng thật sự biết tất cả mọi chuyện.
- Ngươi tới gần phía trước, ta thay ngươi điều tra thêm! Vạn Linh Huyết Thụ là đại hung Thượng Cổ, là khắc tinh của Yêu tộc, hung vật này không nên tồn tại. Còn từng dẫn phát Yêu tộc một trận liên hợp hành động chưa từng có, tất cả đỉnh cấp Yêu tộc đều tham dự vào.
Đan Hoàng có chút vội vàng.
- Mạnh như vậy?
Gương mặt Khương Phàm có phản ứng, lập tức liền muốn tới gần phía trước.
Trong bóng tối cây nhỏ "Bừng tỉnh", lập tức biến mất.
Khương Phàm tranh thủ thời gian giơ Thiết Long cổ thụ lên, hấp dẫn lực chú ý của nó.
Thiết Long cổ thụ cũng huy động nhánh cây, giống như là muốn rút sợi rễ từ bên trong bát ngọc ra, muốn đuổi theo.
Vạn Linh Huyết Thụ dừng lại một chút, quay đầu nhìn, lại chạy vào trong bóng tối.
Đan Hoàng lập tức thúc giục:
- Đuổi theo! Trước đó Hỏa Diễm Huyễn Điểu nói bên trong tầng bảo điện chôn giấu số lượng lớn hài cốt Yêu thú, còn có Cự Long, Huyền Vũ. Nếu có người đang ở kia bố trí pháp trận ngưng tụ huyết khí, thật đúng là khả năng tạo nên ra Vạn Linh Huyết Thụ!
- Nó chỉ là cái cây mầm.
- Không phải Hỏa Diễm Huyễn Điểu nói mấy ngàn năm trước có dẫn phát qua chiến tranh sao? Lúc ấy khả năng liền có Vạn Linh Huyết Thụ, lại chết vào lúc đó, đây là tân sinh!
Khương Phàm lập tức liền muốn đuổi theo, vết nứt trên không trung đột nhiên nổi lên cường quang hừng hực, lần lượt từng bóng người từ trên trời giáng xuống, cường quang rạng rỡ, xua tan lấy hắc ám.
- Đám người Di Lạc?
Khương Phàm ngạc nhiên, lập tức thu liễm hỏa dực, tránh né đến trong bóng tối, hóp lưng lại như mèo lặng yên đi nhanh.
Nhưng...
- Khương Phàm?
Hai mắt Lan Nặc hiện ra tia sáng kỳ dị, rõ ràng nhìn thấu cảnh tượng trong bóng tối, lập tức đã tiếp cận thân ảnh đang cúi thấp chạy đi.
- Vậy mà cũng có thể nhìn thấy?
Khương Phàm sững sờ, chết tiệt, cách hơn hai ngàn mét bóng đêm, đùa ta sao?!
- Vạn Linh Huyết Thụ!
Lan Nặc đang muốn tìm kiếm Hỏa Diễm Huyễn Điểu, lại ngạc nhiên phát hiện trong bóng tối nơi xa đang có một gốc cây nhỏ đang phóng tới.
- Khương Phàm? Vạn Linh Huyết Thụ? Đủ!!
Tinh thần bọn người Lan Dận bắt đầu tập trung.
Một thứ chuẩn bị thu thập, một tên đợi một tuần lễ đã gặp lại, vậy mà toàn bộ đều xuất hiện ở nơi này.
Ông trời đã mở mắt rồi.
- Trước tiên phải bắt được Vạn Linh Huyết Thụ!
Lan Nặc kích động, không gian nơi này đã phong bế, không có cây cối hỗ trợ, muốn bắt Vạn Linh Huyết Thụ quá dễ dàng. Không cần tới gần trăm mét, liền có thể cưỡng ép Hư Không Kính giam cầm.
- Tốc chiến tốc thắng, đều hành động cho ta.
Lan Dận đạp tan mặt đất, bay lên không, lao đến Vạn Linh Huyết Thụ xa xa.
- Vận khí của chúng ta quá tốt rồi. Trước tiên đi bắt Vạn Linh Huyết Thụ.
Lan Nguyệt nâng sợi đằng già trong tay, giơ hồ lô lên, khuấy động lên tử khí bành trướng, cuốn qua màn đêm phía trước.
Người phía sau dâng lên thủy triều chập trùng, oanh minh điếc tai, hắn hóa thân thành cự quy, đen nhánh khổng lồ, phát ra uy thế kinh người, cuốn lên thủy triều xông về Vạn Linh Huyết Thụ.
Một người khác tế lên ngọc bài, đạp trên bay lên không, hai tay huy động, phóng thích rừng kiếm chói mắt, quy tắc bạo kích, sắp hàng chỉnh tề, không nhiều không ít, vừa vặn ba mươi sáu chuôi, đón gió gào thét, nhanh chóng phóng đại.
Bọn hắn không có lo lắng, toàn lực phát uy, trấn áp về phía Vạn Linh Huyết Thụ.
Lần này thật không thể nào lại để cho nó chạy thoát được!
- Thật sự là Vạn Linh Huyết Thụ?
Khương Phàm kích động, toàn thân nhấc lên Thánh Viêm, hài cốt huyết nhục thay đổi, cùng với tiếng gáy to sắc nhọn, hóa thành Chu Tước, cuốn lên Thánh Viêm giống như dung nham, bổ nhào qua phía Vạn Linh Huyết Thụ:
- Tiểu gia hỏa, nhanh chạy tới chỗ ta, ta bảo vệ ngươi, những kẻ kia đều là lũ hỗn đản.
Lan Nguyệt tức giận thét lên:
- Ngươi hỗn đản, cả nhà ngươi hỗn đản.
- Tiểu cô nương, ngươi nói chuyện chú ý một chút.
- Điểu nhân! Nếu ngươi dám đụng Vạn Linh Huyết Thụ, ta nhất định để ngươi không ra được Vĩnh Hằng Thánh Sơn này!
- Nha đầu phiến tử(*) không có phát triển, ngươi chơi hồ lô đi!
(*) Kẻ dùng thủ đoạn lừa gạt người khác.
- A a a, tức chết ta rồi, ai không có phát triển, tỷ tỷ ta phát triển rất tốt!
- Chỉ nói thôi thì không ai biết, cởi y phục ra nhìn đi.
- Lưu manh, hỗn đản, ta giết ngươi.
- Tuổi còn trẻ mà sát tính nặng như vậy, sẽ ảnh hưởng ngươi phát triển đấy.
Khương Phàm mặc dù đang hô hoán, nhưng tốc độ lại nhanh đến cực hạn, giống như là mảnh thiên thạch bay ngang qua bầu trời, liệt diễm cuồn cuộn lao đến Vạn Linh Huyết Thụ đang chạy trốn nơi xa.
Tiểu gia hỏa hiển nhiên đã sợ hãi, cái gì đều mặc kệ, chỉ lo phóng tới.
- Khương Phàm! Vật kia ngươi không thể chạm vào!
Lan Nặc chấn kích đầu ngón tay, không gian cuồn cuộn, hắc ám ngưng tụ, hóa thành thủ ấn khổng lồ, mang theo uy lực thiên địa, từ trên trời giáng xuống, đánh về phía Khương Phàm.