- Ngọa tào! Ta hoa mắt sao?
- Hình như nó đang tới nơi này?
- Mục tiêu của nó là Khương Phàm sao?
- Khương Phàm, mau trốn! Trốn nhanh đi!
Bọn người Tiêu Phượng Ngô liên tiếp bừng tỉnh, cuồng loạn hô to.
Một con Khổng Tước lộng lẫy hoa mỹ lướt qua bầu trời, lao thẳng tới Khương Phàm.
Ánh sáng ngũ sắc chiếu thấu đất trời, giống như một vầng mặt trời chói lóa, tản ra uy thế kinh người.
Mãnh thú giữa núi rừng nhao nhao ẩn núp, số lượng lớn hung cầm trên không trung tứ tán tránh lui.
- Khổng Tước?
- Nơi này còn có Khổng Tước?
Bọn người Nghê Sâm hít một ngụm khí lạnh.
Ánh sáng tràn ngập đất trời, hung uy thẩm thấu linh hồn để bọn hắn run rẩy cả người, cơ hồ phải quỳ trên mặt đất.
Khổng Tước Ngũ Sắc cách rất xa đã tập trung vào Khương Phàm, ánh mắt sắc bén lại lạnh như băng phảng phất có được thần uy vô tận, khiến cho gan người ta muốn nứt.
Khương Phàm muốn chạy, nhưng căn bản không động được!
Một lực lượng vô hình, cách rất rất xa đã cưỡng ép cầm giữ hắn lại!
Con Khổng Tước này là bị Chu Tước Bác Thiên Thuật hấp dẫn kéo tới sao? Khương Phàm lắc lư ánh mắt, điên cuồng thúc giục trong Chu Tước linh văn, tàn đao, cùng Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh trong khí hải, nhưng... Trong cơ thể lại là một mảnh yên lặng, thật giống như đã rơi vào trạng thái ngủ say.
- Khônggg….!
Dạ An Nhiên thét lên, tránh thoát khỏi dây leo của Lâm Nam muốn bổ nhào qua.
- Không được đi qua...
Lâm Nam cưỡng ép ôm lấy nàng, phóng thích dây leo cuốn lấy.
Đây chính là Khổng Tước, toàn xứng đáng tuyệt đối với vương tộc trong Yêu tộc, chỉ riêng khí tức đập vào mặt đã liền có thể cảm nhận được tuyệt vọng.
- Thả ta ra! Tỷ thả ta ra! Khương Phàm, chạy đi, ngươi đang làm gì vậy?!
Dạ An Nhiên thê lương giãy dụa, ánh mắt lắc lư, hai mắt đẫm lệ.
- Aaa...
Tịch Nhan bỗng nhiên đen kịt con ngươi, phát ra một tiếng ma hống thật lớn, thanh âm đầu tiên là sắc nhọn, tiếp đó là trở nên hùng hậu không gì sánh được.
Ma khí kinh khủng tuôn trào ra, âm trầm tà ác, sát khí ngập trời, cuồng dã va chạm dây leo xung quanh, cùng bọn người Tiêu Phượng Ngô.
- Luân hồi, mượn thể hoàn hồn! Cứu hắn!
Linh hồn Tịch Nhan biến mất, Viễn Cổ Cự Ma chiế.m lấy th.ân thể.
Ma khí cuồng liệt giống như lôi điện đang điên cuồng xen lẫn, hóa thành hình dáng một ma vật kinh khủng, to như núi cao, gầm thét như trời sập, khiến cho sơn hà thất sắc, cuồng phong tàn phá bừa bãi.
- Ngọa tào...
Sắc mặt Tiêu Phượng Ngô lại lần nữa đại biến, trong ma khí bạo động ngửa mặt tung bay ra mấy chục mét, không đợi rơi xuống đất, cây cối đá vụn vỡ nát nương theo cuồng phong bao phủ bọn hắn, lại lần nữa cuốn về phía phương xa.
Thân thể Tịch Nhan bò đầy vết nứt, máu tươi văng khắp nơi, không chịu nổi loại năng lượng cường đại tuyệt luân này, nhưng vẫn dứt khoát kiên quyết phóng lên trời.
Đại địa vỡ nát, ma khí cuồn cuộn.
Viễn Cổ Cự Ma tự mình khống chế thân thể Tịch Nhan, đánh lên trời một quyền, không gian đổ sụp, năng lượng thiên địa tuôn ra.
Phong vân kịch biến, ma uy lay trời.
Nhưng...
Khổng Tước giáng lâm, trăm ngàn đạo ánh sáng đủ màu sắc bạo kích.
Mặc dù là tia sáng, lại giống như quang hải (biển ánh sáng) vô tận đang lao nhanh, đối diện va chạm Cự Ma.
Cự Ma hoàn toàn không sợ, cuồng kích thiên khung.
Nhưng, thân thể nhỏ yếu của Tịch Nhan lại sụp ra trong chốc lát, huyết nhục vẩy ra, linh văn trên trán đều chảy ra máu tươi.
- Đáng chết!
Cự Ma trầm thấp gào thét, cưỡng ép biến mất, bộ thân thể này vẫn quá yếu, mặc dù mình có thể cưỡng ép xuất kích, nhưng hậu quả là Tịch Nhan có thể chết bất đắc kỳ tử.
Tịch Nhan nguyện ý liều mình cứu giúp, nhưng nó nguyện từ bỏ Tịch Nhan.
Khổng Tước lướt qua trời cao, cường quang vô biên, quấn lấy Khương Phàm, xông lên trời.
- Đuổi...
Bọn người Tiêu Phượng Ngô vừa đẩy đá vụn cây cối trên thân ra, muốn xông tới, thế nhưng lời còn chưa nói hết, liền thấy rõ xa xa kia, Khổng Tước đã vung Khương Phàm lên, một ngụm nuốt vào, huyết thủy văng khắp nơi!
- Không!!
Dạ An Nhiên như bị sét đánh, cứng ở tại chỗ, đầu trống không, ánh mắt lắc lư, nước mắt tràn mi.
- Chết... Chết rồi?
Cơ Lăng Huyên trừng lớn mắt, khó có thể tin.
Bọn người Tiêu Phượng Ngô chạy tới trước, liên tiếp dừng lại, thất thần nhìn qua hình ảnh nơi xa kia.
- Tốt! Chết là tốt! Ha ha, báo ứng! Báo ứng!
- Để cho ngươi cuồng! Để cho ngươi điên! Ngươi tự có trời thu!
Bọn người Hoàn Nhan Liệt phấn chấn thét lên, mặc dù không thể tự tay giết Khương Phàm, nhưng nhìn thấy hắn bị Yêu thú nuốt sống, vẫn kích động không thôi. Nhất là Hoàn Nhan Liệt, vừa mới chạy trốn trong cái chết liền thấy ác nhân chết thảm, loại cảm giác này đơn giản thoải mái từ đầu đến chân.
- Không đúng! Tốt cái gì tốt!
Tác Lam Nhan đột nhiên biến sắc, lo lắng nói:
- Trong tay Khương Phàm có Thiết Long cổ thụ, hắn bị nuốt, chẳng phải là Thiết Long cổ thụ...
- Chỉ cần không phải bị người khác khống chế, Thiết Long cổ thụ hủy sẽ phá hủy.
Ánh mắt Hoàn Nhan Liệt bỗng nhiên hung tàn, gắt gao tiếp cận bọn người Dạ An Nhiên sụp đổ ở nơi xa.
- Bây giờ, nên tới lượt chúng ta!
Nghê Sâm, Từ Sinh cũng tiếp cận bọn người Dạ An Nhiên.
- Mau rời khỏi nơi này! Nhanh nhanh nhanh!
Lâm Nam đầu tiên là phóng tới chỗ Tịch Nhan, bộ dáng máu me đầm đìa để trong lòng nàng run lên, cắn răng ôm lấy, nhanh chóng rời khỏi.
- Đi mau, bảo mệnh trước lại nói sau!
Hàn Ngạo triển khai hai cánh, bắt lấy Lâm Nam phóng lên tận trời, Lâm Nam phóng thích dây leo, cuốn lấy bọn người Cơ Lăng Huyên phía dưới, toàn bộ rời khỏi.
- Đuổi theo cho ta! Một tên cũng đừng để thả chạy!
Hoàn Nhan Liệt nhét bó lớn đan dược vào trong miệng.
- Không có Khương Phàm, nhìn xem các ngươi còn cuồng thế nào! Toàn bộ bắt lấy, bắt sống!
Nghê Sâm phách lối hô to, thời khắc phản kích đã tới.
Tác Lam Nhan mặc dù tiếc nuối Thiết Long cổ thụ, nhưng cũng bất chấp, đây chính là Khổng Tước, bọn hắn không có thể lực từ trong miệng Khổng Tước kéo ra được.
- Giữ vững tinh thần đến! Bảo mệnh trước!
Thương Hàn Nguyệt bừng tỉnh, phóng thích luồng không khí lạnh, kíc.h thích bọn người Dạ An Nhiên đang hoảng hốt.
Trên đỉnh một ngọn núi xa xôi có một gốc đại thụ che trời đứng vững.
Rễ già tráng kiện tung hoành lan tràn, xuyên qua cả ngọn núi cao. Đại thụ thẳng tắp, thẳng phá mây xanh. Tán cây khổng lồ, màu xanh biếc dạt dào, phía trên lóe ra hào quang hoa lệ.