Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, tên hỗn đản Khương Phàm kia tới thần giáo một chuyến, vậy mà lại tùy tiện cướp Đông Hoàng Như Ảnh đi.

Lại còn do Thần Tôn khâm định!!

- Huynh chờ một chút, đây là sự thực? Tỷ tỷ muốn thành thân cùng Khương Phàm rồi? Ai ra chủ ý?

Đông Hoàng Như Yên vẫn rất khiếp sợ.

Đây chính là cái gọi thông gia sao?

Giữa thế lực khác nhau vì làm sâu sắc liên quan, mà để nữ tử giao dịch phối đôi giống như là hàng hóa?

Nàng vẫn luôn rất chán ghét loại hành vi này, không nghĩ tới lại xảy ra ở ngay bên cạnh mình, lại còn là tỷ tỷ của nàng!

- Còn có thể là ai? Đương nhiên là Khương Phàm nói ra! Khương Phàm đơn giản là hèn hạ! Vô sỉ! Ác độc! Không chỉ có muốn Cửu Thiên Thần Giáo chúng ta chinh chiến cùng hắn, còn muốn để nữ tử thần giáo thị tẩm cho hắn, khinh người quá đáng!

Đông Hoàng Lăng Tuyệt càng nghĩ càng tức giận, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện bết bát như vậy lại phát sinh ở trên thân thiên kiêu thần giáo này.

Hắn chính là truyền nhân cấp bậc Thiên phẩm, lại còn là võ giả không gian Thiên phẩm, từ nhỏ hắn đã hưởng thụ vinh quang vô tận, bất kỳ thứ gì đều là muốn gì cứ lấy, nhưng, thứ hắn khát vọng nhất, lại bị cướp đi!

- Tỷ tỷ...

Rốt cuộc Đông Hoàng Như Yên biết vì sao tỷ tỷ khóc, thì ra bị Khương Phàm khi dễ, không, đây quả thực là lăng mạ.

- Bạo quân này!

Đông Hoàng Như Yên mở ra không gian, chạy thẳng đến nơi Khương Phàm ở.

- Khương Phàm! Ngươi dám chạy đến Cửu Thiên Thần Giáo khi phụ tỷ tỷ của ta! Cho rằng tỷ muội chúng ta dễ ức hiếp sao? Đi xin lỗi cho ta!

Đông Hoàng Như Yên xông đến trong sân nhỏ của Khương Phàm, khí thế hung hăng chỉ vào hắn quát lớn.

Khương Phàm ngồi ở trong sân, bất đắc dĩ lắc đầu:

- Con nào mắt của ngươi thấy ta đến khi dễ tỷ tỷ ngươi rồi?

- Tỷ tỷ của ta đều khóc, không phải do ngươi, còn có thể là ai!

- Như Ảnh cô nương khóc?

- Tên hổn đản ngươi, kết minh thì kết minh, nhất định phải kèm theo nữ tử sao? Ta thấy ngươi bình thường ra vẻ đạo mạo, giống như không có hứng thú đối với nữ tử, không nghĩ tới ngươi lại là người như thế! Ta cảnh cáo ngươi, nhanh đi hôn ước hủy bỏ, nếu không ta không để yên cho ngươi!

- Ta hủy bỏ không được!

- Ta thấy ngươi là sắc tâm không nhỏ!

- Ta thật hủy bỏ không được, đây là Thần Tôn của các ngươi định.


- Nói hươu nói vượn! Ngươi cho chúng ta đều là đồ đần sao? Thần tôn tuổi rất cao, chú ý đều là đại kế phát triển thần giáo, sẽ quan tâm ngươi có cưới nữ tử hay không? Ngươi là kẻ bạo quân, ngươi đây là trắng trợn cướp đoạt dân nữ! Ngươi vô sỉ, ngươi hỗn đản!

- Ngươi đi hỏi phụ thân ngươi trước một chút, lúc ấy hắn cũng ở đó.

- Ai cũng không hỏi, khẳng định là ngươi trước khi xuống tới đều đã giao phó xong. Khương Phàm, ta nhìn lầm ngươi, ngươi lưu manh, ngươi là tên hổn đản! Chuyện mà Cửu Thiên Thần Giáo chúng ta làm vì ngươi còn chưa đủ sao? Ngươi lại còn nhớ thương nữ tử nơi này! Ngươi một ngàn năm này nghẹn điên rồi sao, nhìn thấy nữ tử liền muốn!

- Ta đã cố hết sức, nhưng chuyện đã định, điều ta có thể làm chính là tận lực tôn trọng tỷ tỷ ngươi, tuyệt đối không loạn đụng nàng một chút.

- Ta tin ngươi mới là lạ! Ngươi lưu manh, trước đó gặp tỷ tỷ của ta thì đã luôn nhìn không chớp mắt, làm bộ đứng đắn, kết quả phía sau lại hạ độc thủ, trực tiếp cưới nàng. Đều đã làm, còn không dám thừa nhận?

- Ta mặc kệ! Ngươi đi xin lỗi tỷ tỷ trước cho ta, lại đi hủy bỏ hôn ước, nếu không thì đừng nghĩ rời khỏi Cửu Thiên Thần Giáo!

Đông Hoàng Như Yên khí thế hùng hổ, cũng mặc kệ thân phận của Khương Phàm, cũng bất kể là khách của ai, nàng nghĩ đến tỷ tỷ bị khi phụ đến rơi lệ liền đầy ngập lửa giận, mà trước đó nàng lại còn rất thưởng thức Khương Phàm, cảm giác không giống nam tử khác nhìn thấy tỷ tỷ sáng mắt lên, không nghĩ tới lại ác hơn, càng bẩn thỉu hơn so với nam tử khác!

Người khác chỉ là nhìn, ngẫm lại, hắn lại trực tiếp muốn cứng rắn.

Đáng giận! Đáng giận!!

Quá ghê tởm!

Khương Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, không chấp nhặt cùng nha đầu này.

- Ngươi! Hướng Vãn Tình! Uổng cho ngươi là Thiên Hồ, mỗi ngày ở bên cạnh Khương Phàm, làm sao lại không có thông đồng hắn! Ngươi phàm là không chịu thua, hắn sẽ có tinh lực ham những nữ tử khác?


Đông Hoàng Như Yên đầu mâu nhắm ngay Hướng Vãn Tình không nhúc nhích ở nơi xa.

Hướng Vãn Tình không rảnh để ý, ngược lại nhẹ giọng cười nói cùng Khương Phàm:

- Thành ý của Thần Tôn còn chưa đủ sao, nếu là ta liền đưa hai người này cho chàng.

Khương Phàm bĩu môi, nếu không động.

Đông Hoàng Như Yên bước về phía trước hai bước, hùng hổ dọa người:

- Khương Phàm, ta đang nói chuyện cùng ngươi! Đi xin lỗi tỷ tỷ của ta, lại đi tìm Thần Tôn hủy bỏ hôn ước!

- Tốt tốt tốt, ta xin lỗi.

Khương Phàm bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy rời khỏi sân nhỏ.

Đầu tiên là tìm tới Đông Hoàng Thánh Kiệt, trịnh trọng cam đoan:

- Ta sẽ tôn trọng bất cứ ý nguyện gì của Như Ảnh, tuyệt đối không tuỳ tiện đụng nàng, xin ngài yên tâm.

Đông Hoàng Thánh Kiệt thở dài nói:

- Không phải ta có ý kiến đối với ngài, mà là tâm tính Như Ảnh từ nhỏ đã rất cao, thề hiến thân cho Thiên Cung, không kết hôn. Đều trách ta, hẳn là nên sớm nói rõ ràng với Thần Tôn.

- Ta thật không nghĩ tới Thần Tôn sẽ kiên trì làm loại ước định này, thực sự không được... Ngài thương lượng cùng Thần Tôn một chút, biến thành người khác? Ta không có vấn đề, dù sao cũng chính là treo cái tên mà thôi.

- Đổi thành Như Yên?

- Người kia... Vậy không được... Ta sợ nàng phá hủy ta! Đổi người khác đi, chẳng lẽ thần giáo không có nữ tử khác sao, thực sự không được... ừm... Lan Nặc đi.

- Ngài đây là thuận miệng nói, hay là có ý tưởng đối với Lan Nặc?

- Thuận miệng nói!!

- Lan Nặc không được.

Đông Hoàng Thánh Kiệt lắc đầu, Như Ảnh dứt bỏ cảm xúc không nói, chuyện thông gia cùng Khương Phàm này kỳ thật đối với hắn hay đối với toàn bộ phe phái Đông Hoàng mà nói, đều là chuyện lớn.

Nếu như tương lai Khương Phàm thật sự có thể thành công, địa vị của phe phái Đông Hoàng tại thần giáo không thể lay động, cơ hội như vậy há có thể giao cho phe phái Lan gia.

- Các ngươi chọn, ta tùy tiện.

- Ai, loại chuyện này há có thể do chúng ta chọn, ngài không thấy được thái độ Thần Tôn sao?

Đông Hoàng Thánh Kiệt thở dài, thật không nghĩ tới Thần Tôn lại đột nhiên tức giận đến thế, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói Thần Tôn phát cáu.

Giữa Khương Phàm cùng Như Ảnh hiển nhiên là không cách nào nghịch chuyển được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK