Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Huyễn Diệp lập tức lên đường, mang theo hơn mười vị trưởng lão Triệu gia, tiến về Hung Linh hầu phủ.

Nhưng...

Tại thời điểm bọn hắn đuổi tới thạch điện hầu phủ, Triệu Thế Hùng đã từ trong đau đớn đột phá cảnh giới, bước lên Sinh Tử cảnh.

Mà cái gọi là thuốc độc tự nhiên đã được rõ ràng.

- Yêu Linh Phần Huyết Đan! Là Tác Ngọc Đường làm! Hắn thật to gan, cũng dám hạ độc thủ như vậy với tôn nhi Triệu Huyễn Diệp ta.

Triệu Huyễn Diệp rất ít khi nổi giận, giờ khắc này lại lên cơn giận dữ.

Tác Ngọc Đường biến thành chó dại sao?

Sao lại có thể làm ra chuyện ti tiện như vậy.

Có dũng khí muốn chết này, trực tiếp chạy đến Triệu gia đi.

- Vậy phải làm sao bây giờ. Gia gia, ngài phải cứu Bát đệ.

Bọn người Triệu Thế Kinh thay đổi sắc mặt, không lo được tức giận, đều lo lắng nhìn Triệu Thế Hùng đau đớn kêu rên trong liệt diễm.

Triệu Huyễn Diệp lắc đầu:

- Chúng ta cứu không được, loại đan dược này là thuốc liều mạng, cũng là thuốc muốn mệnh. Sinh Tử cảnh quá đặc thù, tình huống Thế Hùng càng đặc biệt, dưới tình huống này chúng ta cưỡng ép nhúng tay, rất có thể sẽ biến khéo thành vụng.

- Vậy chúng ta làm sao bây giờ, chỉ có thể trơ nhìn đệ ấy đau đớn sao??

Bọn người Triệu Thế Kinh lo lắng khó nhịn, Sinh Tử cảnh đối với Triệu Thế Hùng mà nói vốn là vô cùng nguy hiểm, bây giờ lại dùng loại phương pháp này xông vào, cơ hồ chắc chắn sẽ phải chết.


- Giới Chủ! Chúng ta đi tìm Giới Chủ! Nàng khả năng là sẽ có cách!

Triệu Huyễn Diệp ôm lấy Triệu Thế Hùng bước nhanh rời khỏi.

Hắn không biết Giới Chủ có biện pháp hay không, nhưng dù sao cũng phải thử một chút.

Nếu như Giới Chủ nơi đó cứu không được, Triệu Thế Hùng liền thật không còn hy vọng nữa.

- Đều ở lại nơi này, đừng rêu rao!

Triệu Thời Việt ngăn bọn người Triệu Thế Kinh muốn đi theo lại, theo Triệu Huyễn Diệp chạy tới Sí Thiên giới.

Bên trong Bá Vương phủ.

Bá Vương đứng bên cửa sổ, nhìn lên những thân ảnh rời khỏi bầu trời kia.

Triệu Huyễn Diệp tới lại đi, hành tung vội vàng. Hẳn là Tác Ngọc Đường đã thành công, dược hiệu đã phát tác.

Mà bọn hắn không có nắm chắc cứu người, chỉ có thể đến Sí Thiên giới nghĩ biện pháp.

- Tác Ngọc Đường ơi Tác Ngọc Đường, ngươi thật đúng là làm được. Nhưng lửa giận của Triệu Thời Việt, ngươi chịu được sao?

Bá Vương thản nhiên khẽ nói, đóng cửa sổ lại, đang mong đợi Triệu Thời Việt điên cuồng.

Nếu như Triệu Thế Hùng chết trong ngực Triệu Thời Việt, Triệu Thời Việt khẳng định sẽ mất lý trí, tức giận xé nát Tác Ngọc Đường.

Bởi như vậy, không chỉ có truy cứu không đến Bá Vương phủ, càng sẽ để Giới Chủ nghiêm trị Triệu Thời Việt.

Đơn giản là hoàn mỹ!

Sở Thương Minh đứng trong đình viện, kỳ quái nhìn qua phương hướng thành khu thứ ba,

Hung Linh hầu phủ xảy ra chuyện gì sao?

Bầu không khí giống như là lạ.

Mảnh huyết viêm sôi trào kia, từ quy mô, hình dáng, thanh thế, tựa như là Triệu Thế Hùng.

Hắn làm sao thế?

Không kiểm soát được sao?

Mấy ngày trước vừa mới nhận được tin tức, Triệu Thế Hùng đột phá đến cửu trọng thiên, bắt đầu bế quan chiều sâu chuẩn bị cho Sinh Tử cảnh. Làm sao đột nhiên liền...

Sở Thương Minh bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng nào đó, lại đè xuống rất nhanh, nhưng hắn càng nhăn mày càng chặt, bất tri bất giác nhìn phía tẩm điện của phụ thân.

Chẳng lẽ... Tác Ngọc Đường động thủ?

Ai chuẩn bị dược liệu cho hắn?


Diệp Trục Thiên đứng trong phòng, nhìn qua phương hướng Hung Linh hầu phủ dâng lên huyết viêm, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra nụ cười thản nhiên, hai tay vác tại sau lưng theo thói quen vân vê.

Bá Vương phủ quả thật không phụ kỳ vọng, ngay cả Triệu Thế Hùng đều được giải quyết.

Về phần Khương Phàm, hẳn là không chết được, dù sao hắn cũng không phải người bình thường.

Hắn cũng không muốn thật sự giết chết Khương Phàm.

Nhưng, cửu trọng thiên sơ kỳ bị dược vật kích thích cưỡng ép tiến lên đến Sinh Tử cảnh, sau đó lại lợi dụng các loại dược vật trở về từ cõi chết, tất nhiên sẽ để lại tai hoạ ngầm nghiêm trọng.

Tai hoạ ngầm như thế này sẽ ảnh hưởng trưởng thành về sau, cũng sẽ làm bạn đến hết đời.

Chờ tương lai bọn hắn gặp nhau lần nữa, Tai hoạ ngầm sẽ trở thành Nhược điểm trí mạng của Khương Phàm. Hắn liền có thể dễ như trở bàn tay cướp đoạt Sơn Hà Đại Táng.

Nhưng... khi Diệp Trục Thiên yên lặng bấm đốt ngón tay, thôi diễn vận mệnh Khương Phàm, lại ngoài ý muốn đã nhận ra tinh thần biến động đặc biệt.

Rất yếu ớt, cũng rất rõ ràng, liên miên bất tuyệt, thậm chí khiến cho ‘uy lực Đại táng’ cảm ứng.

- Cảm giác thật kỳ diệu.

Diệp Trục Thiên nhắm mắt lại, định thần cảm ngộ.

Qua đi thật lâu, hắn mở ra con ngươi thâm thúy sáng ngời, nhìn phía Nam Bộ xa xôi.

- Chúng ta lúc nào đó đi bái phỏng Giới Chủ Sí Thiên giới? Nếu đã cho thấy thân phận chúng ta, mà vẫn ở lại Bá Vương phủ cũng không thích hợp.

Nam tử bên cạnh nhắc nhở Diệp Trục Thiên, đều đã hơn mười ngày, rốt cuộc đang chờ cái gì?

- Hẳn là nên bái phỏng Giới Chủ, gần đây đúng lúc là một cơ hội.

Diệp Trục Thiên thuận miệng trả lời.

- Cơ hội gì?

Nam tử còn không biết chuyện hắn tính toán Khương Phàm.


Diệp Trục Thiên lắc đầu, không có nhiều lời, đầu ngón tay vác tại sau lưng vuốt khẽ chậm một chút, lặp đi lặp lại suy tính, sau đó nói:

- Chúng ta nên rời khỏi.

- Vì sao? Vạn Đạo Thần Giáo lúc nào cũng có thể lại đến Sí Thiên giới, chúng ta hẳn là ở lại nơi này ứng phó.

- Sí Thiên giới ứng phó, chúng ta đi.

Diệp Trục Thiên không có giải thích thêm, hắn muốn điều tra thêm là năng lượng đặc thù gì lại đưa tới Tinh Thần Đại Táng cảnh giác.

Sau khi Sở Thương Minh biết được Diệp Trục Thiên muốn rời khỏi, đã tự mình tới tiễn biệt.

- Vì sao Diệp huynh không ở thêm một thời gian nữa? Ta còn chưa có mang ngươi đến Sí Thiên giới tiếp Giới Chủ.

- Ta chỉ đi qua nơi này, còn có chuyện quan trọng phải xử lý, cũng không quấy rầy nữa.

- Trước đó ta có nói với qua Diệp huynh, chuyện xin mời Thái Cổ Thần Miếu ra mặt chấn nhiếp Vạn Đạo Thần Giáo...

- Ta đã viết xong thư, các ngươi có thể mang theo nó trực tiếp đi bái phỏng. Mặc dù thần miếu chúng ta không dễ dàng tiếp đãi người khác, nhưng có thư, cũng không có vấn đề.

Diệp Trục Thiên đã sớm chuẩn bị tốt phong thư giao cho Sở Thương Minh.

- Nếu Diệp huynh có việc, ta cũng không giữ lại, đang mong đợi có thể lần nữa cùng Diệp huynh gặp mặt.

Sở Thương Minh gần đây cũng không có tâm tình tiếp đãi Diệp Trục Thiên, lòng đều là đầy chuyện của Triệu Thế Hùng.

- Ta xử lý xong chuyện, khả năng sẽ còn lại đến một chuyến.

- Ồ? Vậy thì tốt quá, ta sẽ đợi đại giá của huynh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK