Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nhưng, nó trở về chỉ là thân thể, không có mang về Thế giới Ngũ Hành mà nó sáng tạo. Ta hoài nghi Thế giới Ngũ Hành của nó là đã ở lại bên ngoài, cái gọi Sí Thiên giới này chính là thế giới kia.

- Muội có thể khống chế nơi này?

Khương Phàm kích động.

Đồng căn đồng nguyên sao, như ca ca muội muội, đều là người một nhà.

Không nghĩ tới tiến vào Sí Thiên giới, lại còn có thu hoạch vui mừng như vậy.

Mấy chục năm sau, chẳng lẽ An Nhiên có thể hòa tan vào thân thể vào Sí Thiên giới, mang theo chạy khắp thiên hạ?

Đan Hoàng ở trong ý thức Khương Phàm sửng sốt mấy lần, đời trước gạt truyền nhân người ta, đời này còn muốn đổi nhà rồi?

Quả nhiên là tặc tính không thay đổi!

Một thời gian trước còn nói thẹn với Dương Vương, không thể nào lại phạm sai lầm, không thể nào lại bắt cóc Bá Vương tương lai của người ta, kết quả vừa có cơ hội, ngay cả Sí Thiên giới cũng đều muốn dọn đi.

- Nếu như Ngũ Hành Thụ kia vẫn tồn tại, ta hẳn là có thể hấp thu năng lượng, về phần có thể khống chế hay không, muốn phải xem tình huống mới biết được.

Bọn hắn quanh đi quẩn lại năm ngày trong rừng rậm, rốt cuộc cũng phát hiện được đầu nguồn năng lượng Ngũ Hành.

Chỉ là...

Bọn hắn đứng tại trong rừng rậm, nhìn qua mênh mông quần sơn nơi xa kia phiến giống như sóng lớn lao nhanh.


- Nơi sâu nhất trong đó là nơi Giới Chủ Sí Thiên giới bế quan.

Khương Phàm lắc đầu, sớm nên liệu đến.

- Hẳn là ở nơi đó.

Dạ An Nhiên có thể rõ ràng cảm nhận được năng lượng Ngũ Hành mênh mông như biển ở đó, Ngũ Hành Thụ trong cơ thể nàng nở rộ lên tầng tầng ánh sáng, chiếu ánh nàng như là trong suốt.

- Là Ngũ Hành Thụ, hay là...

- Chỉ có đi đến nơi đó, mới có thể xác định được. Tuy nhiên, ta có thể hấp thu lực lượng Ngũ Hành nơi đó, thử tỉnh lại nó. Nếu quả như thật là Ngũ Hành Thụ, có khả năng sẽ để lại linh hồn Thần Long.

Dạ An Nhiên nhắm mắt lại, có chút ngẩng đầu, triển khai thân thể nở rộ lên hào quang sáng chói.

Ngọc châu Đại biểu cho lực lượng Ngũ Hành từ trong thân thể bay ra, nhanh chóng phóng đại, nhanh chóng xoay tròn, hình thành vòng xoáy mãnh liệt.

Năng lượng Ngũ Hành giữa thiên địa nhận lấy dẫn dắt, tiến lên lao nhanh tới nơi này.

Năng lượng nồng đậm giống như thủy triều vô hình tràn qua rừng rậm, cuốn qua núi cao, thậm chí xuất hiện ù ù tiếng vang.

- Cẩn thận một chút, đừng để bọn thủ vệ chú ý.

Khương Phàm đi đến phía trước đỉnh núi, ngắm nhìn quần sơn mênh mông ngoài trăm dặm ầm ầm dậy sóng.

Nơi đó là cấm khu trung ương của Sí Thiên giới, có u cốc mà Giới Chủ bế quan, có đại điện Sí Thiên nguy nga, càng nắm chắc hơn vạn người trấn thủ.

Ngũ Hành Linh Châu cùng ý thức Dạ An Nhiên tương thông, tụ tập năng lượng thiên địa, hình thành mê vụ nồng đậm, che mất khu rừng này.

Sau đó, Dạ An Nhiên khống chế Ngũ Hành Linh Châu phân tán ra ngoài, phạm vi đạt hai ba mươi dặm.

Thổ Linh Châu, Kim Linh Châu, Hỏa Linh Châu, đều không có nhập vào địa tầng.

Mộc Linh Châu lơ lửng trong rừng rậm, Thủy Linh Châu xông vào con sông lao nhanh ở phía trước. Tiếp tục tụ tập năng lượng, đồng thời thử nghiệm sinh ra cộng minh cùng năng lượng Ngũ Hành thế giới này.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Dạ An Nhiên cẩn thận cảm nhận được Ngũ Hành Linh Châu đang thay đổi, cảm nhận được thế giới này ba động kỳ diệu.

Rốt cuộc...

Ý thức thế giới của Dạ An Nhiên đột nhiên rung chuyển, giống như biển động ngập trời mang đến áp bách ngạt thở, lại như đại địa rung chuyển nhấc lên hỗn loạn vô tận.


Một loại thần thức thật lớn cưỡng ép xông vào ý thức của nàng.

Quả nhiên là Cự Long.

Khó mà hình dung được sự to lớn của nó!

Nó phảng phất có thể đè sập Thương Thiên, lại như là thiên địa biến thành. Cho dù là ở trong ý thức, cũng đủ để lấp đầy ý thức của thế giới này.

Dạ An Nhiên cảm nhận được ngạt thở, cảm nhận được nhỏ bé, như muốn trầm luân trong thế giới ý thức của mình.

Cự Long phát ra ánh sáng Ngũ Hành, nhìn xuống con kiến hôi Dạ An Nhiên ở trước mặt mình.

- Ta là truyền nhân thứ ba của Ngũ Hành Thần Thụ, Dạ An Nhiên.

Dạ An Nhiên cố nén cảm giác áp bách, chủ động cho thấy thân phận, để tránh gây nên hiểu lầm.

- Tại sao ngươi tới đây?

Cự Long phát ra thanh âm thế nhưng vừa phun ra chữ đầu tiên, cái tiếng vang vô cùng mênh mông kia liền chấn động đến mức linh hồn Dạ An Nhiên đều hoảng hốt, mấy chữ ngắn ngủi, suýt nữa đã chấn nàng choáng qua.

- Ta vô ý mạo phạm, chỉ đi đến nơi này sau đó ngoài ý muốn phát hiện được bí mật nơi này. Ta nhớ được Ngũ Hành Thần Thụ từng nói qua, ngài ấy đã bồi dưỡng Thần Long vào mười vạn năm về trước, và đã chết ở trước mặt của ngài. Ta đoán, nơi này hẳn là Thế giới Ngũ Hành mà Thần Long để lại, cũng có thể là lưu lại linh hồn. Cho nên mạo muội cảm ứng, quấy rầy đến ngươi.

- Ta chính là con Thần Long kia.

Cự Long không có giấu diếm.

Nó đã từng là một con Giao Long, lãng phí thời gian trong Thánh Hồ, may mắn được lọt vào mắt xanh của Thần Thụ, có thể hóa thành Cự Long, xé mở cấm chế Thần Đình, truy tìm thế giới ảo diệu.

Nó lấy được Hạt giống Ngũ Hành đầu tiên mà Thần Thụ thai nghén, cũng là kỳ vọng lớn nhất của Thần Thụ.

Nó kế thừa ý chí Thần Thụ, cũng truy tìm mộng tưởng của Thần Thụ.


Nó không làm danh lợi, không để ý tới thế sự. Bay lượn giữa đất trời mênh mông, quan sát đến thế giới cổ lão, diễn biến Thế giới Ngũ Hành hoàn toàn mới.

Nhưng, cuối cùng nó vẫn thất bại.

Tựa như thế giới của Thần Thụ như thế, rõ ràng là thế giới sinh cơ bừng bừng, nhưng lại âm u đầy tử khí, không thể tự nhiên dựng dục ra huyết nhục sinh mệnh, không thể diễn biến ra con đường Luân Hồi, không thể sáng tạo ra nhật nguyệt tinh thần.

Nó giấu trong lòng cảm kích cùng chờ mong, hy vọng có thể mang theo huy hoàng thành tựu, đáp trả lại cho Ngũ Hành Thần Thụ.

Mãi cho đến khi rốt cuộc nó cũng đã hiểu mình thật sự bất lực, loại tuyệt vọng kia, đau đớn, cùng áy náy đối với Thần Thụ, triệt để phá hủy nó.

Nó để lại thế giới mà mình đã sáng tạo, về tới bên cạnh Thần Thụ, lần nói lời xin lỗi lượt áy náy, mà từ từ mục nát.

Trước khi đi, nó để lại linh hồn mình, yên lặng bảo vệ lấy cái thế giới mà nó đã hao hết tinh lực suốt đời để diễn biến.

Ngũ Hành không chết, linh hồn bất diệt.

Đến nay, đã là một trăm ngàn năm.

Dạ An Nhiên nói:

- Năm đó, trước khi Thần Long rời khỏi, Ngũ Hành Thụ đã ở lại nơi này sao?

- Ngũ Hành Thụ được giữ lại, đã cùng thế giới này dung hợp triệt để.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK