- Chúng ta phải nhận định Khương Phàm đã chết rồi, sau đó náo đứng lên cùng Chí Tôn Kim Thành. Không thể nào lãng phí cơ hội Khương Phàm tạo cho chúng ta.
- Hắn bây giờ chính là đã chết! Đó là U Minh Địa Ngục!
- Trên ý nghĩa nghiêm ngặt mà nói là, hắn bây giờ thuộc về nửa sống nửa chết.
Hàn Ngạo cười nhạt.
- Nếu hắn thật không về được, ngươi còn có thể cười được?!
Trong hoang dã, Hướng Vãn Tình yên lặng đứng tại nơi Khương Phàm bị chia ăn.
Đàn sói đều đã rời khỏi, mặt đất bừa bộn tràn đầy máu tươi, nhìn thấy mà giật mình.
Khương Phàm, đã chết thật rồi?
Hắn đúng là Khương Phàm, không sai.
Khương Phàm xác thực đã chết ở chỗ này, cũng không sai.
Nhưng Khương Phàm tại sao muốn chết? Hắn hoàn toàn không cần thiết khiêu chiến cùng đàn sói, cũng không nhất định phải cùng đàn sói giết tới chết.
Hướng Vãn Tình luôn cảm thấy có kỳ quặc bên trong, không, là bên trong khẳng định có kỳ quặc.
Khương Phàm cố ý chịu chết?
Còn nhớ rõ trước khi hắn khiêu chiến Chí Tôn Kim Thành đã từng đến trong phòng của nàng đề cập tới chuyện ấy.
Nói qua, hắn muốn chết.
Lúc đó cảm giác là nói đùa, không nghĩ tới...
- Hắn còn hỏi qua, nếu như chết rồi, Bất Tử Thiên Bia còn có thể hay không dùng? Nói cách khác, thời điểm hắn trở lại Vương Quốc Hắc Ám liền nghĩ đến chết rồi?
Hướng Vãn Tình nhẹ giọng tự nói, càng cảm giác đây là do Khương Phàm cố tình dựng lên.
Mà, nàng thậm chí có một cảm giác kỳ quái, Khương Phàm hữu ý vô ý, lại chỉ dẫn nàng vào trận bố cục này.
Sau đó không lâu, chém giết xa xa chuẩn bị kết thúc.
Chí Tôn Kim Thành cướp được ba khối!
Đại La sơn chiếm lấy bốn khối!
Phạm Thiên Thư viện đạt được hai khối, một khối trong đó lại rơi xuống trong tay Tô Lăng.
Về phần đám dân liều mạng cướp đoạt Huyền Hoàng Thạch, ngoại trừ số ít đào thoát ra, còn lại toàn bộ đều bị đàn sói đánh giết.
Chí Tôn Kim Thành muốn để đám dân liều mạng đều biết, ai là chủ nhân của Luân Hồi bí cảnh, đồ như thế nào bọn hắn có thể đụng, đồ như thế nào thì không thể đụng vào.
- Ha ha... Bảo bối tốt.
Hứa Vĩnh Thọ hài lòng thưởng thức ba viên Huyền Hoàng Thạch lơ lửng ở trước mặt, mỗi viên đều có khoảng nửa mét, khí tức Huyền Hoàng nồng đậm để cho người ta mê say, lại khiến người ta kính sợ.
Huyền Hoàng Thạch to lớn như vậy, đừng nói thấy qua, nghe cũng đều không có nghe qua.
Nếu như bên trong có thể có nguyên lực càng tinh khiết hơn, nguyên thủy hơn, còn có thể thông qua kích phát tổ mạch Nhân tộc, biến đổi linh văn.
Đám mãnh thú Đại La sơn mặc dù đạt được bốn viên, nhưng vẫn mắt lom lom nhìn chằm chằm Chí Tôn Kim Thành cùng Ngu Thanh Dao.
Đối với Yêu thú mà nói là, hiệu quả của Huyền Hoàng Thạch viễn siêu hơn Nhân tộc.
- Các ngươi biết địa vị của Hỗn Độn Tử Phủ, các ngươi rõ ràng thực lực của Hỗn Độn Tử Phủ hơn, khuyên các ngươi không nên khinh cử vọng động.
Ngu Thanh Dao bây giờ vô cùng gấp gáp, bởi vì các nàng cất giấu một viên Huyền Hoàng Thạch hơn một mét.
Trước đó các phương đều cách khá xa, không thể xác định có bao nhiêu Huyền Hoàng Thạch, lại là có quy mô gì. Nếu như lại nháo lên để bọn hắn phát hiện trong tay nàng còn cất giấu một khối hơn một mét một khối Huyền Hoàng Thạch to lớn hơn tám mươi cen-ti-mét, bất luận là Chí Tôn Kim Thành hay là Đại La sơn, thà rằng đứng trước trả thù, đều có thể sẽ xé nát nàng.
Đám Yêu thú Đại La sơn đều đằng đằng sát khí, rất xao động, cũng có lo lắng.
Bọn chúng không sợ Hỗn Độn Tử Phủ, bởi vì khoảng cách hai bên quá xa, Hỗn Độn Tử Phủ tuyệt đối không dám vượt qua mấy chục vạn dặm tới trả thù.
Nhưng, bọn hắn lo lắng chính là Chí Tôn Kim Thành cùng Hỗn Độn Tử Phủ sẽ đứng chung một chỗ.
- Khụ khụ! Phó thống lĩnh!
Đám người trấn thủ của Chí Tôn Kim Thành nhắc nhở Hứa Vĩnh Thọ đừng quên còn có chuyện Khương Phàm cần phải xử lý.
Hứa Vĩnh Thọ nhìn về hướng Hướng Vãn Tình, khẽ chau mày.
Nữ tử yêu diễm này lại không để ý đến Huyền Hoàng Thạch, từ đầu đến cuối đều đứng tại nơi Khương Phàm chết thảm.
- Phó thống lĩnh, ngài tốt nhất là nên nói chuyện cùng với nàng.
Người trấn thủ nhắc nhở Hứa Vĩnh Thọ.
Hứa Vĩnh Thọ thu hồi Huyền Hoàng Thạch, đi tới.
Các cường giả Chí Tôn Kim Thành liên tiếp đứng ở sau lưng Hứa Vĩnh Thọ, hai đầu lông mày đều tụ lại lấy mấy phần nghiêm trọng.
Bọn hắn đều rất rõ ràng thế lực sau lưng Đại Tự Tại điện là cái gì, cái thế lực kia nào chỉ là hoàng đạo, quả thực chính là đỉnh cấp hoàng đạo.
Sau khi Khương Phàm đạt được danh hào Võ Hầu, Đại Tự Tại điện càng tự mình bái phỏng bọn hắn, cũng đã làm rõ thái độ.
Bây giờ, kết quả Khương Phàm đã chết thật rồi.
Đây là đang đánh vào mặt Đại Tự Tại điện.
Mà Khương Phàm chết tương đương với người nhậm chức Võ Hầu đầu tiên của Vương Quốc Hắc Ám bị giết, sau này còn ai dám khiêu chiến Võ Hầu, Võ Hầu bảng còn có ý nghĩa gì?
Lúc Khương Phàm chưa chết, bọn hắn hận không thể xé sống hắn, bây giờ Khương Phàm chết rồi, bọn hắn lại cảm thấy khó giải quyết.
Hứa Vĩnh Thọ chủ động nói:
- Hướng điện chủ, thật không phải chúng ta muốn giết Khương Phàm, là Khương Phàm nhất định phải tự mình chịu chết. Đây là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt, ta tin tưởng ngươi cũng thấy rõ ràng.
Hướng Vãn Tình trừng mắt lên, không để ý đến Hứa Vĩnh Thọ, mà là liếc nhìn Ngu Thanh Dao bị bọn hắn khống chế.
Ngu Thanh Dao lập tức cảnh giác.
- Khương Phàm chết không liên quan tới chúng ta.
Trong lòng Hướng Vãn Tình có tính toán, thản nhiên nói:
- Khương Phàm chết đều không có liên quan cùng hai phe các ngươi, bởi vì mục đích hắn tiến Luân Hồi bí cảnh thật sự đúng là chịu chết, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn biểu hiện điên cuồng cực độ.
Đám người kinh ngạc trao đổi ánh mắt, chịu chết? Vì sao!
Hướng Vãn Tình tiếp tục nói:
- Nhưng Khương Phàm chết lại đều có liên quan cùng hai nhà các ngươi, bởi vì Khương Phàm phải dùng cái chết của mình mời các ngươi chấp hành Bất Tử Thiên Bia nhiệm vụ.
Hứa Vĩnh Thọ quái dị mà hỏi:
- Khương Phàm... Đã nói với ngươi?
- Thời điểm Khương Phàm trở lại Vương Quốc Hắc Ám, đầu tiên đã đi tìm ta, hỏi thăm có có cách nào có thể làm cho hai đại hoàng tộc toàn lực phối hợp hành động của hắn. Ta nói, trừ phi hắn chết. Kết quả ngươi cũng thấy được, Bắt đầu từ khi đó Khương Phàm liền biểu hiện điên cuồng cực độ, không cố kỵ gì. Bởi vì hắn đã chuẩn bị sẵn sàng. Trong khoảng thời gian này, tất cả điên cuồng, tất cả giết chóc của Khương Phàm đều là cuồng hoan sau cùng của hắn.
Danh Sách Chương: