- Ngươi đây là dùng tiện mệnh của ngươi giúp Kiều gia giải phiền toái này hôm nay sao? Ha ha, thật đề cao bản thân rồi?
- Nếu như ta chết rồi, đưa ngươi con tiểu hồ ly.
Thanh đồng tiểu tháp trên cổ áo Khương Phàm lại lóe lên ánh sáng, tặc điểu hóa thành tiểu hồ ly nhảy ra ngoài.
- Chính là con này! Trên đầu nó có đường vân mặt trời!
Thị vệ bồi tiếp Đường Tư Minh trước đó lập tức hô to.
- Các ngươi xác định?
Đường Tư Thượng nhìn những thị vệ kia.
- Chúng ta vô cùng xác định!
Bọn thị vệ trịnh trọng tỏ thái độ.
- Đây là tiểu hồ ly kia.
Kiều Vô Song nói nhỏ.
Kiều Linh Vận khẽ nhíu mày, gia hỏa này muốn làm gì, thật là muốn giúp Kiều gia giải quyết phiền phức sao?
Hắn nghĩ như thế nào, ở đâu ra đảm lượng, lại có mục đích gì?
- Tốt! Ta đánh chết ngươi, nó thuộc về ta?
Đường Tư Thượng hoạt động bên dưới bả vai.
- Ta không chết được, ngươi quay người rời khỏi, người của Đường gia cũng đừng tới bổ đao.
- Đây chính là ngươi nói!
Đường Tư Thượng đưa ánh mắt hung ác tiếp cận Khương Phàm.
Khương Phàm che kín trường bào, vươn tay:
- Mời.
- Đều nhìn cho kỹ.
Đường Tư Thượng ngắm nhìn bọn người Kiều Thiên Mạch chỗ cửa phủ, hét lớn một tiếng, lao đến Khương Phàm.
Linh văn Đường gia là linh văn tự nhiên, tức Thủy linh văn, Hỏa linh văn, Thổ linh văn các loại, nhưng linh văn tự nhiên của bọn hắn cực kỳ thuần túy, thuần túy đến nỗi có thể trực tiếp sinh ra giao hòa cùng năng lượng tương tự giữa thiên địa.
Ví dụ như, trong trọng quyền của Đường Tư Thượng liền gây nên mặt đất rung chuyển, mênh mông Thổ nguyên lực giống như cuồng triều kéo tới, ngưng tụ thành thạch tinh cứng rắn.
- Đường Tư Thượng, ngươi quá mức!
Kiều Linh Vận hơi biến sắc, đánh một Luyện Đan sư mà thôi, vậy mà gia hỏa này lại dùng võ pháp.
Một quyền này đừng nói là tên Luyện Đan sư kia gánh không được, liền ngay cả nàng cũng đều phải ứng phó cẩn thận.
- Tự tìm đường chết.
Đường Tư Thượng nhấc lên mênh mông Thổ nguyên lực, cuồng dã giết tới, trọng quyền bạo kích, lao thẳng đến ngực Khương Phàm.
Khương Phàm tay phải nắm chặt, khớp xương đầu ngón tay răng rắc giòn vang, đột nhiên bạo khởi, thẳng tắp nghênh tiếp nắm đấm Đường Tư Thượng.
Răng rắc! Thạch tinh nứt ra, huyết nhục văng tung tóe.
Đường Tư Thượng run rẩy toàn thân, xoay tròn tung bay ra ngoài.
Tay phải, cổ tay, còn có cánh tay, đều hoàn toàn vỡ vụn.
- A!!
Đường Tư Thượng nằm rạp trên mặt đất, kêu đau đớn thảm thiết.
- Công tử!
Toàn bộ nụ cười lạnh của đám người Đường gia đều cứng ở trên mặt, sợ hãi kêu to tiến lên.
- A a a, cánh tay của ta...
Đường Tư Thượng đau đớn lại sợ hãi, gắt gao nhìn chằm chằm một nửa cánh tay của mình biến mất.
Đám người Kiều gia giật mình trừng to mắt, thậm chí không thấy rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.
Khương Phàm vẫy vẫy tay phải, cười nhạt mà nói:
- Hắn đánh ta, ta lấy tay đến kháng. Không tính là phạm điều lệ chứ.
- Tiểu tử ngươi chán sống!
Nam tử trung niên Đường gia giận dữ gầm thét, nhấc lên liệt diễm lao đến Khương Phàm.
- Dừng tay!
Kiều Thiên Mạch phất tay ra hiệu.
Các cường giả Kiều gia ở bên cạnh đang muốn ra tay, Hắc bá từ trên trời giáng xuống, trước một bước cản ở trước mặt Khương Phàm, giằng co nói:
- Hắn là khách của gia chủ chúng ta, lão nô ta phụng mệnh bảo vệ hắn.
- Hắc lão nô! Cút ngay!
Nam tử Đường gia kia gầm thét, giọng nói to như chuông đồng, chấn động cả cánh rừng.
- Hắn là Luyện Đan sư Kiều gia chúng ta mời.
Hắc bá thái độ cường ngạnh.
Khương Phàm không nhìn bọn hắn giằng co, lại nói với Đường Tư Thượng:
- Ta còn sống, ngươi có thể đi.
- Ngươi... Ngươi không phải Luyện Đan sư!
Đường Tư Thượng đút lấy đan dược vào trong miệng, đẩy người ở hai bên ra, nhìn hằm hằm Khương Phàm.
- Ta đương nhiên là Luyện Đan sư.
- Tuy nhiên, cá nhân ta ưa thích luyện thể, cho nên xương cốt cứng rắn.
Khương Phàm nói xong, cười:
- Đầu ngươi xác thực không dễ dùng lắm. Nếu ta không có chút lực lượng, sẽ chủ động đề nghị để cho ngươi đánh chết ta?
- Ngươi đang cười nhạo ta?
Đường Tư Thượng hai mắt huyết hồng.
- Ngay cả câu nói này đều có nghi vấn, xác thực đầu ngươi không dùng được. Đường gia thế hệ này làm sao vậy, một tên hoàn khố tìm đường chết, một tên đần không có đầu óc.
- Tiểu tử ngươi thật chán sống!
Đám người Đường gia triệt để tức giận, đằng đằng sát khí nhào tới.
Hắc bá một phát bắt được Khương Phàm, cưỡng ép mang theo phóng lên tận trời, rơi xuống trước cửa phủ Kiều gia.
- Gia chủ có lệnh, hắn là quý khách, nhất định phải tiến vào cửa Kiều gia, còn xin công tử tiểu thư đảm đương.
Không đợi Kiều Thiên Mạch nói chuyện với Kiều Linh Vận, Hắc bá đã mang theo Khương Phàm tiến vào cửa phủ Kiều gia.
- Ta vào xem, đó là bằng hữu của ta.
Phượng Bảo Nam thình lình một câu, để Kiều Thiên Mạch cùng Kiều Linh Vận lại khẽ giật mình.
Bằng hữu??
Phượng Bảo Nam lại có bằng hữu?
- Giao người ra cho ta!
Đám người Đường gia đằng đằng sát khí, trước đó liền kìm nén hỏa khí, bây giờ cảm giác đều sắp ép không được nữa.
Kiều Linh Vận nói:
- Mời các ngươi có chơi có chịu, có chút khí độ đại tộc. Vi Nhi, chúng ta không thể giao, tên Luyện Đan sư này, ngươi có bản lĩnh thì tìm ta phụ thân đòi. Nói đến thế thôi, tiễn khách!
- Không giao đúng không! Tốt! Rất tốt! Từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người của Kiều gia ở bên ngoài giữ vững tinh thần, nếu như bị Yêu thú cắn chết, đừng đến trước cửa Đường gia kêu gào. Chúng ta đi!
Đường Tư Thượng giận dữ hô to, mang theo tộc nhân rời khỏi.
Kiều Linh Vận và Kiều Thiên Mạch lạnh mặt nhìn bọn hắn rời khỏi.
Thế nhưng, sau khi chờ người của Đường gia thật biến mất, sắc mặt hai người trở nên nghiêm trọng lên.
- Tên Khương Phàm này thế nào dây, ai bảo hắn tự tiện chủ trương đến nhúng tay? Gia hỏa nhiều chuyện!
Kiều Linh Vận quay người trở về phủ.
- Cho chủ sự Kiều gia chúng ta ở bên ngoài biết, tăng cường đề phòng, phòng ngừa Đường gia gây sự.
Sau khi Kiều Thiên Mạch phân phó ở hai bên liền mang theo Kiều Vô Song trở lại trong phủ.