- Aaa…!!
Lý Tịch gầm thét dữ tợn, trong ý thức tất cả đều là sát ý điên cuồng, muốn phản kích lần nữa, nhưng thương thế hắn quá nặng, thân thể đều không vững vàng được.
Phốc phốc!!
Lý Dần giết tới, móng vuốt lớn như cái cối xay, tàn nhẫn đâm xuyên qua người Lý Tịch.
- A!
Hai mắt Lý Tịch rỉ máu, căm tức nhìn Lý Dần, phát ra tiếng gào thét khàn giọng, toàn thân run rẩy kịch liệt, còn đang theo bản năng kích phát kiếm khí.
Lý Dần cũng căm tức nhìn Lý Tịch, hai mắt sung huyết, mở miêng hét lớn. Sau đó...
Răng rắc!!
Lý Dần mở ra miệng rộng, hung hăng cắn đầu Lý Tịch, trong tiếng tạch tạch chói tai, cắn nát toàn bộ.
Đột nhiên xuất hiện một màn như thế này để Khương Phàm ở nơi xa bỗng nhiên biến sắc.
Lý Dần huy động hai cánh, móng vuốt ở rộng, đầu vặn vẹo, ở bên trong hư không hắc ám, ăn tươi nuốt sống Lý Tịch.
Lý Tịch giãy dụa càng ngày càng suy yếu, cuối cùng không còn động tĩnh nữa.
Khương Phàm lắc lư ánh mắt, khiếp sợ nhìn tình cảnh đẫm máu.
Lý Dần ăn Lý Tịch?
Gặp mặt liền nổi điên!
Mất lý trí đẩy đối phương vào chỗ chết!
Sau đó... Bên thắng nuốt sống kẻ bại?
- Đây là vô ý thức săn giết! Đây là số mệnh của bọn hắn! Hai người tương ngộ, kẻ thắng làm vua!
Giọng Đan Hoàng vang lên trong đầu Khương Phàm.
Sắc mặt Khương Phàm cực kỳ khó coi, cái này hoàn toàn không giống những gì hắn mong muốn.
Lý Dần, rốt cuộc ngươi là ai? Trên đời này, còn có bao nhiêu Lý Dần?
Giọng Đan Hoàng lại vang lên:
- Ta có loại phỏng đoán đáng sợ, Lý Dần ăn Lý Tịch, không chỉ là ăn thân thể, còn có...
Khương Phàm trầm giọng nói:
- Linh văn!
Sau khi Lý Dần tàn nhẫn ăn sống, lùi về hình người, hôn mê ở trong hư không.
Khương Phàm ôm hắn đến trên xiềng xích, cẩn thận quan sát.
Khắp người Lý Dần đều là đường vân tinh hồng, đang ngọ nguậy một cách quỷ dị, giống như đang hấp thu khí tức huyết nhục Lý Tịch.
Linh văn lấp lóe lúc sáng lúc tối, đường vân tượng trưng cho Bất Tử Điểu đang "Khuếch tán", một đường kiếm văn hoàn toàn mới đang hiển hiện.
Gương mặt và cơ bắp của Lý Dần cũng đang vặn vẹo lay động, khi thì toát ra vẻ mặt tà ác, khi thì toát ra bộ dáng cao ngạo, khi thì lại khôi phục lãnh tuấn, giống như là linh hồn hai người đang dung hợp.
- Ai...
Đan Hoàng than nhẹ.
Đây không phải vũ khí! Đây là người! Người sống sờ sờ!
- Sư phụ, rất có thể Lý Dần là con rối.
Khương Phàm khẽ nói, thể hiện vô cùng nghiêm trọng.
- Phải! Có người thả ra con rối, phục chế linh văn người khác, phục chế vận mệnh của người khác. Chờ đến ngày nào đó trong tương lai, sau khi đám con rối thành thục, hắn sẽ xuất hiện, mang bọn hắn đi, dung hợp bọn hắn. Nếu như giữa con rối gặp nhau ngoài ý muốn, sẽ thông qua phương thức chém giết, quyết định ra thắng bại, bên thắng thôn phệ kẻ yếu, cùng hưởng linh văn cùng vận mệnh của nhau, sau đó... Tiếp tục chờ đợi chủ nhân... Săn mồi...
Khương Phàm chậm rãi lắc đầu, thanh âm trầm thấp:
- Trong trí nhớ của kiếp trước của ta không có linh văn như thế này, cũng không có sinh linh tà ác như thế này.
Đan Hoàng than nhẹ:
- Thời đại kia của chúng ta, cũng không có.
Khương Phàm cùng Đan Hoàng đều khó mà tin được, đây là huyết mạch gì, hay là bí thuật đặc thù gì?
Là ai thả ra con rối?
Có thể lấy phương thức như vậy, ăn thịt linh văn thiên hạ!
Bọn hắn thậm chí còn có dự cảm với nhau, rất có thể số lượng con rối so với bọn hắn tưởng tượng còn nhiều hơn!
- Ta là nên giữ hắn lại, hay là nên giết hắn.
Khương Phàm mang theo vẻ mặt phức tạp nhìn Lý Dần đang hôn mê bất tỉnh.
Nếu như Lý Dần biết mình là con rối, là vật chứa mà người khác dùng để thu thập linh văn, phục chế vận mệnh, hắn sẽ có đau đớn cỡ nào.
Nếu như Lý Dần biết mình bỏ ra tất cả cố gắng, trải qua hết thảy mọi thứ, cuối cùng đều là vì chuẩn bị làm hiến tế, hắn sẽ tuyệt vọng đến cỡ nào.
Đan Hoàng trầm mặc, cho không ra đề nghị.
Giết hắn, không đành lòng.
Không giết hắn, hắn còn sống chính là một bi kịch.
Càng cố gắng, càng thật đáng buồn.
Càng sung sướng, càng bi thương.
Khương Phàm triệu ra tàn đao, đặt xuống trên cổ Lý Dần.
Huyết văn trên cơ thể Lý Dần đang bình tĩnh, biểu hiện cũng khôi phục lãnh tuấn như bình thường.
Dung hợp cơ bản đã kết thúc.
Linh văn trên trán vẫn là Bất Tử Điểu màu vàng, nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện sâu trong thú văn còn có một cái kiếm văn đang lóe lên.
Khương Phàm dùng sức nắm tàn đao, vẻ mặt căng thẳng, làm sao cũng đều không thể xuống đao.
Đan Hoàng không tiếp tục tỏ thái độ, giết, có lẽ là phương thức xử lý tốt nhất.
Đối với Khương Phàm tốt, đối với Lý Dần cũng tốt.
Nhưng, nỡ lòng nào.
Khương Phàm chần chờ thật lâu, khẽ than thở một tiếng, thu hồi tàn đao.
- Thiên hạ này không có vận mệnh cố định. Cho dù có, ta sẽ cùng hắn chống lại tất cả. Ta tin tưởng ta có năng lực kia. Ta cũng sẽ ta tận hết khả năng, để cho ta có năng lực kia. Dù là... Tên hỗn đản kia cuối cùng cũng ăn hắn, ta cũng có thể để hắn sống mà đào ra. Ai bảo ta cùng hắn, gặp nhau một trận, lại làm sư đồ.
Khương Phàm khôi phục lại bình tĩnh, đưa ra quyết định của mình.
Làm con rối, là số mệnh của Lý Dần.
Nhưng gặp được hắn, cũng là số mệnh của Lý Dần.
Hắn sẽ bồi tiếp Lý Dần, cải ý trời để thay đổi vận mệnh!
Ngày thứ hai, Lý Dần mới từ trong hôn mê thức tỉnh lại.
- Sư phụ??
Lý Dần sửng sốt một chút, tranh thủ thời gian chống người lên.
- Tỉnh rồi sao.
Khương Phàm ngồi trên xiềng xích, vuốt vuốt bình ngọc trong tay.
- Làm sao ngài lại ở đây? Ta làm sao...
Lý Dần không hiểu gì mà nhìn xung quanh.
- Không nhớ gì cả?
- Ta nhớ ta đang tu luyện, sau đó liền có cảm giác quen thuộc không hiểu nổi, giống như có thứ gì đó đang triệu hoán ta.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó...
Lý Dần cố gắng nghĩ lại, nhưng cũng đều không nhớ cái gì cả.
- Trí nhớ có thêm được thứ gì hay không?
- Không có.
- Điều tra thêm linh nguyên của ngươi.
- Linh nguyên của ta?
Lý Dần định thần dò xét, thể hiện lập tức đặc sắc.
Làm sao lại có thêm ba thanh kiếm?
Đây là cái gì? Vũ khí sao?
Hay là linh nguyên?