510: Ngươi Phải Ở Lại
Quốc quân Đan quốc không có xuất hiện, tiếp tục đi tới phía trước, chỉ có âm thanh bình tĩnh truyền khắp toàn trường.
Người vây xem nơi xa trở nên xôn xao, ngay cả cường giả Bắc Cương, Nam Cương theo sát ở phía sau Nhân Hoàng cũng hơi có chút ngây ra.
Lục hoàng tử nhịn không được, vọt tới phía trước giận hô.
- Nói bậy nói bạ! Quốc quân, ngài vậy mà lại có thể đổi trắng thay đen như thế! Rõ ràng là ngài tới Thiên Sư tông luyện đan cho Khương Hồng Võ trước, còn mang theo ba vị quốc lão.
Ly Hỏa thánh địa bổ Thiên Sư tông, ngài may mắn thoát khỏi, nhưng ba vị quốc lão lại bất hạnh chết thảm.
Ta là đến Đan quốc thương nghị với ngài, ngài lại sớm có âm mưu, mang theo Huyết Ngục Khương gia mưu hại ta.
Lục hoàng tử kêu lên đầy bi phẫn và kích động, nhưng mặc dù thanh âm vẫn quanh quẩn tại hoang dã, nhưng không có gây nên bất kỳ gợn sóng nào.
Thậm chí rất nhiều người nhíu mày, vô cùng thất vọng đối với vị hoàng tử này, đều đã đến lúc này rồi mà còn tiếp tục hãm hại.
Quốc quân trầm mặc không nói, không để ý đến, tiếp tục hướng về phía trước.
Nhân Hoàng yên lặng cảm nhận được không khí xung quanh, biết chân tướng không quan trọng nữa, cưỡi hai con Kim Ưng gọi về phía trước.
- Ta lấy danh nghĩa Nhân Hoàng cam đoan, hôm nay nguyện ý bình thản giải quyết việc này.
Quốc quân, nói điều kiện đi.
- Lão phu không có điều kiện, ta càng không còn là quốc quân Đan quốc.
- Ngươi hạ quyết tâm muốn rời khỏi?
- Ta có mấy câu muốn tặng, không biết Nhân Hoàng có nguyện ý nghe?
Nhân Hoàng uy nghiêm nói.
- Cứ nói, ta nghe!
- Nhân Hoàng, ngươi không nên quên.
Trước khi Lang Gia hoàng triều khai quốc, mảnh cương vực mấy vạn dặm tới gần Tân Hải này là ba mươi chín bộ lạc cùng nhau đánh ra mà có được.
Là tiên tổ hoàng thất cùng tiên tổ Khương gia dẫn đầu liên minh, cùng nhau khởi sự, chinh chiến các tộc, xác định khai quốc.
Sau này Nạp Lan, Đan Linh tông, Thanh Nham tuần tự được mời gia nhập, mở rộng bản đồ hoàng triều.
Từ khi tiên tổ hoàng thất bắt đầu khởi sự liền liên tục hẹn nhau, cùng hưởng thiên hạ.
Là tiên tổ Khương gia kính trọng mị lực quyết đoán tiên tổ hoàng thất, cự tuyệt chia sẻ, cam nguyện làm thần.
Khi bắt đầu khai quốc mới, tờ gia phả đầu tiên của năm tộc tiên tổ đều viết xuống, hậu thế không được phản loạn.
Hoàng thất khi khai quốc đã ghi lên, càng đã xác định tất cả...!không được có bất cứ hình thức hãm hại hậu thế công thần khai quốc, cho dù là bọn họ phản bội, cũng phải giữ lại huyết mạch, cung cấp một vực để nuôi dưỡng.
Ngài hãy tự hỏi lòng, ngũ tộc khai quốc, có ai từng có thể hiện bất cứ lòng phản nghịch gì hay không? Các ngươi tự hỏi lòng, các ngươi có xứng đáng với Khương gia hay không?!
Giọng Quốc quân bình tĩnh truyền khắp hoang dã, rõ ràng quanh quẩn ở bên tai mỗi người.
- Lão phu không có ý gì khác, chỉ là nhắc nhở đương kim hoàng thất sẽ ghi khắc lịch sử.
Các ngươi muốn xác lập lực ảnh hưởng của hoàng triều, có thể hiểu.
Nhưng rõ ràng các ngươi có rất nhiều lựa chọn, nhưng lại dùng phương thức sai lầm nhất, cực đoan nhất.
Hoàng thất phát triển hơn hai trăm năm, nguy cơ còn lâu mới có được xóa hết được.
Đại Hoang, Tân Hải, các nước láng giềng, thậm chí là La Phù.
Các ngươi còn chưa có tư cách tùy ý làm bậy như vậy.
Ta chỉ nói đến thế thôi.
Quốc quân hơi trầm mặc, lại nói:
- Lần này chúng ta sẽ đi đến La Phù sơn mạch.
Bởi vì, tiên tổ đã gặp mặt bạn cũ tại nơi đấy, ta sẽ đến đó.
Nhân Hoàng trầm mặc, hoàng thất trầm mặc!
Cường giả kinh kỳ, Nam Cương, Đông Cương, cũng đang trầm mặc.
Nhưng, cường giả các vực trầm mặc là bởi vì xúc động.
Bọn hắn đều rất rõ ràng bắt đầu từ Nhân Hoàng đời trước, một số sách lược của hoàng thất đã bắt đầu phát sinh thay đổi rõ ràng.
Bắt đầu từ đời Nhân Hoàng này đã làm trầm trọng thêm.
Sau khi Nhân Hoàng bế quan, tân hoàng tranh vị, càng là không biết sống chết công nhiên nhúng tay vào Bắc Cương, Tây Cương mẫn cảm nhất, nguy hiểm nhất.
Nhân Hoàng cùng hoàng thất trầm mặc lại là bởi vì cảm thấy khó giải quyết.
Quốc quân đã nói ra lời này, nếu bọn hắn lại cưỡng ép ngăn cản, tương đương với coi trời bằng vung.
Nếu như không ngăn thì sẽ thế nào?
Hoàng triều sẽ đại thương nguyên khí, lòng người bàng hoàng, mà La Phù thì lại bất chợt có thêm một lực lượng cường đại đến ảnh hưởng hai bên.
- Điện hạ, không có phát hiện bọn người Khương Phàm.
Thẩm Đông Sơn đứng ở bên trên mãnh cầm, từ trên cao quan sát xuống.
Hắn vốn nghĩ sẽ đến trước mặt mọi người vạch mặt đám người Huyết Ngục kia, khẳng định Đan quốc cấu kết Thiên Sư tông là sự thật.
Nhưng, hắn tìm lại tìm, từ hộ giả đến Luyện Đan sư, nhưng đều không thể tìm tới bóng dáng Huyết Ngục.
- Bọn hắn khẳng định đã ngụy trang.
Lục hoàng tử không nhịn được mà nhíu mày, nếu Đan quốc dám quang minh chính đại đi như thế, khẳng định đã nắm chắc đem ngụy trang tốt cho bọn hắn.
Thẩm Đông Sơn lại nói:
- Ta cũng không có phát hiện Thường Lăng.
Lục hoàng tử đột nhiên tỉnh táo.
- Ngươi có ý gì?
Thẩm Đông Sơn lớn mật phỏng đoán:
- Ta hoài nghi, Khương Phàm và Huyết Ngục đã mang theo Thường Lăng rời khỏi, còn có thể đã mang theo càng nhiều người hơn, cùng với Linh Bảo quan trọng của Đan quốc.
Ánh mắt Lục hoàng tử lắc lư, vội vàng chạy đến Nhân Hoàng bẩm báo tình huống.
Nhân Hoàng đưa ánh mắt bén nhọn rà quét đội ngũ Đan quốc.
- Toàn thể Võ Điện Kỳ Thiên điện xuất động, cưỡi Lôi Ưng, càn quét hướng Đông Cương.
Tuyển thêm một ngàn thị vệ hoàng thất khác, toàn bộ cưỡi Kim Ưng, càn quét hướng Nam Cương.
- Nhi thần lĩnh mệnh.
Lục hoàng tử lập tức muốn lui ra.
- Ngươi thì không nên đi, Thẩm Đông Sơn, bên Nam Cương kia ngươi tự mình dẫn đội.
Nhân Hoàng lạnh lùng nhìn Thẩm Đông Sơn:
- Nếu như Huyết Ngục từ Nam Cương thoát khỏi hoàng triều, ngươi không cần trở lại gặp ta, ta sẽ đưa thân tộc ngươi xuống dưới cùng ngươi.
Thẩm Đông Sơn toàn thân run rẩy.
- Thần lĩnh mệnh.
Lục hoàng tử nhìn Thẩm Đông Sơn vội vã rời khỏi, sốt ruột nói:
- Phụ hoàng, xin cho nhi thần cơ hội này lấy công chuộc tội.
- Ngươi ở lại.
- Thế nhưng...!
- Ở lại!.
511: Huyễn Giới Nam Cương
Nhân Hoàng không thể lại thả Lục hoàng tử ra, chẳng may có chuyện gì ngoài ý muốn, ngay cả người kế thừa hoàng vị cũng không có.
Thẩm Đông Sơn tuyển định một ngàn thị vệ hoàng thất, cưỡi Kim Ưng nhanh chóng rời khỏi, phóng tới Nam Cương. Trong đó tám trăm cao giai Linh Nguyên cảnh, hai trăm Linh Hồn cảnh, còn có hai trưởng giả hoàng thất Linh Hồn cảnh cửu trọng thiên.
Sau khi Kỳ Thiên điện nhận được lệnh, toàn bộ cưỡi Lôi Ưng, chạy tới Đông Cương.
- Bọn hắn đang đuổi theo.
Tô Nguyên Minh chú ý tới hai bầy mãnh cầm nhanh chóng tách ra giữa không trung.
Lôi Ưng đại biểu cho Kỳ Thiên điện, Kim Ưng đại biểu cho hoàng thất.
- Chỉ mong Khương Phàm có thể đem bọn người Thường Lăng an toàn ra khỏi Nam Cương.
Quốc quân yên lặng cầu nguyện cho bọn họ.
Giờ khắc này, bọn người Khương Phàm đã chạy tới kinh kỳ, khu vực giao tiếp Tây Cương, Nam Cương, sau khi ẩn giấu tốt tung tích, bọn hắn nhanh chóng phóng tới hướng tây nam. Bọn hắn muốn dọc theo biên giới Tây Cương, Nam Cương đi vòng vào La Phù sơn mạch.
- Đầu tiên chờ chút đã!
Thường Lăng bỗng nhiên dừng ở trong cánh rừng, bộ ng ực kịch liệt chập trùng.
- Nếu như ngươi thực sự không chạy nổi thì vào trong thanh đồng tiểu tháp của ta đi. Đừng nghĩ đến cưỡi ngươi Bạch Ngọc Tượng, mục tiêu quá lớn.
Khương Phàm nhìn mà lắc đầu, nếu như không phải bận tâm Thường Lăng, tốc độ bọn họ còn có thể nhanh hơn gấp đôi.
Thường Lăng nói:
- Ngọc thạch của ta là Bảo khí Không gian, phạm vi bên trong vô cùng lớn, không nhét vào trong thanh đồng tiểu tháp của ngươi được.
- Cô đem ngọc thạch cho ta, cô đi vào không được sao?
- Ngọc thạch so với mệnh ta đều quan trọng, tuyệt đối sẽ không giao cho người thứ hai.
- Ta giống như là loại người chiếm tiện nghi sao?
- Chúng ta mới gặp vài lần? Ta có hiểu rõ ngươi sao?
Khương Phàm á khẩu không trả lời được, tùy cô vậy.
- Nếu như cô thật không chạy nổi, chúng ta có thể thay phiên cõng cô.
Thương Minh cũng không chịu nổi, với tốc độ này, thời gian bọn hắn về La Phù ít nhất phải kéo dài gấp đôi.
- Không cần, ta có thể làm.
Thường Lăng lắc đầu, nàng ngay cả nam hài nhi tay đều không có chạm qua, há có thể để cho những nam tử này thay phiên cõng.
- Ta nhìn cô rõ là không được.
Khương Phàm lặng lẽ ra hiệu với bọn người Thương Minh, nếu thì không cưỡng ép đánh ngất xỉu đi.
- Chúng ta không thể cứ chạy như thế, chờ hoàng thất phát hiện chúng ta không ở đó, khẳng định sẽ cưỡi mãnh cầm đuổi theo. Biên giới giao với Tây Cương, Nam Cương sẽ là điểm quan trọng cho bọn hắn tìm kiếm. Chúng ta coi như lại chạy nhanh hơn nữa, nhưng hơn vạn dặm đường này đều có thể bị tìm tới.
Thường Lăng liên tục hít sâu ba cái.
- Cô có chủ ý gì tốt không?
- Ta nghĩ đến một nơi, hẳn là có thể để cho chúng ta hất bọn hắn ra.
- Nơi nào?
- Mê Linh Huyễn Giới, Nam Cương!
- Đó là nơi nào?
Khương Phàm kỳ quái nhíu mày, đều chưa có nghe qua.
- Mê Linh Huyễn Giới?
Bọn người Thương Minh trao đổi ánh mắt, đều không hẹn mà cùng nhíu mày.
Thường Lăng nói.
- Không sai, chính là chỗ đó. Mê Linh Huyễn Giới tồn tại đã hơn mấy ngàn vạn năm, cụ thể thì cũng không thể nào kiểm chứng. Nơi đó có rất nhiều thác nước, dòng sông, hồ nước, quanh năm bốc hơi lên sương mù. Có một số mê vụ hồ nước lại lạnh thấu xương, có một số mê vụ nóng hổi như dung nham, có một số mê vụ còn có được năng lượng quỷ dị. Năng lượng quỷ dị thần bí nhất bên trong, thuộc về lực lượng không gian. Nếu như có thể tìm tới Không Gian Linh Hồ, nhảy vào đó thì có thể sẽ bị truyền tống đến chỗ rất xa.
Thường Lăng chỉ là từng nghe nói đến nơi đó, nhưng chưa bao giờ đi qua.
Mặc dù rất nguy hiểm, cũng sẽ có biến cố, nhưng dù sao cũng tốt hơn đã bị truy bắt.
Mặt Khương Phàm lộ ra vẻ kinh sợ, bên trong Lang Gia hoàng triều lại còn có vùng đất thần bí như vậy.
- Mê Linh Huyễn Giới xác thực có Không Gian Linh Hồ, nhưng, hồ nước nơi đó vô cùng quỷ dị, năng lượng bốc hơi lại hay thay đổi, hôm nay có thể là lực lượng không gian, ngày mai liền có thể biến thành năng lượng khác. Muốn xác định Không Gian Linh Hồ, vô cùng khó khăn.
Bọn người Thương Minh cũng có nghe qua nơi đó.
Khương Phàm lại có hứng thú:
- Nếu như có thể tìm tới Không Gian Linh Hồ thì sẽ được truyền đến đâu?
Thường Lăng lắc đầu nói:
- Vị trí cụ thể, khó mà xác định, khoảng cách truyền tống cũng không có quy luật.
- Cũng không biết?
Khương Phàm dở khóc dở cười:
- Nếu như đem chúng ta ném tới hoàng thất thì sao?
Thường Lăng nói:
- Không thể nào lại đúng lúc như vậy. Từ xưa đến nay, sau khi mọi người tại lặp đi lặp lại nghiên cứu Không Gian Linh Hồ tại Mê Linh Huyễn Giới, tổng kết ra được mấy quy luật. Khoảng cách truyền tống phổ biến là ở ngoài ba ngàn dặm, mà thiên về phương hướng Tân Hải.
- Cô xác định?
- Ta rất xác định. Từ khi hoàng triều thành lập đến nay, rất nhiều kẻ chạy nạn mạo hiểm xông đến nơi đó, nhưng chưa từng có một người nào bị đưa đến hoàng triều.
- Mọi người có ý kiến gì không?
Khương Phàm nhìn về phía bọn người Thương Minh.
Thương Minh nói.
- Chúng ta muốn tránh bại lộ hành tung, chỉ có thể đi bộ bôn ba. Cường giả hoàng thất lại cưỡi mãnh cầm lùng bắt, tỷ lệ chúng ta bị phát hiện xác thực rất lớn. Nhưng...
- Biên giới Tây Cương và Nam Cương là những dãy núi uốn lượn mấy ngàn dặm, thế núi chập trùng, rừng rậm thâm thúy, rất dễ dàng ẩn nấp tung tích, cho dù là bị phát hiện, cũng có thể mượn nhờ địa thế để chạy trốn.
Nhưng, Nam Cương lại chiếm đa số là bình nguyên, núi rừng rất ít, bọn hắn muốn ẩn nấp thì chỉ có thể hành động ở các rừng núi khác để trở về, muốn tìm được Mê Linh Huyễn Giới, về thời gian sẽ phải kéo dài càng lâu.
- Công tử, chính ngươi quyết định đi.
Các Huyết Ngục đều nhìn về Khương Phàm.
- Đội ngũ đuổi bắt của hoàng thất hẳn là sẽ lựa chọn đường giao biên giới, bọn hắn không chỉ có thực lực mạnh, mà còn nghiêm túc lại chấp nhất.
- Đội ngũ lùng bắt ở Nam Cương chủ yếu là thế lực bản địa của Nam Cương, cường giả đỉnh cấp đều tụ tập tại hoàng thành, cường giả còn lại không nhiều, mà hành động lỏng lẻo. Cho dù chúng ta bị phát hiện thì cũng dễ dàng thoát thân.