360: Trò Chuyện Tỏ Tâm Ý
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Dạ An Nhiên vung bia đá lên, xem như tấm chắn ngạnh kháng móng vuốt.
Đao Hoàng phóng tới trong nháy mắt, vĩ đao kéo lấy tàn ảnh hồng quang đánh thẳng đến đầu Độc Điệp.
Độc Điệp đột nhiên rút lui về phía sau, như cá bơi mà tuỳ tiện tránh né.
Oanh!!
Vĩ đao bổ vào trên tấm bia đá, nổ lên tiếng oanh minh đinh tai nhức óc.
Dạ An Nhiên phun ra một ngụm máu, từ trên cao nhanh chóng rơi xuống, rơi vào sơn lâm.
Một đao kia có uy thế quá mạnh, cứ thế mà rơi xuống đất, nàng đều không thể khống chế thân thể.
Oanh!
Bia đá cắm thật sâu vào mặt đất, lay động cả sơn lâm.
Dạ An Nhiên đau đớn than nhẹ, gian nan chống người lên.
Thế nhưng, đột nhiên, từng bóng người lần lượt từ trong rừng rậm xuất hiện, từ các nơi vây quanh nàng.
- Là các ngươi??
Sắc mặt Dạ An Nhiên hơi biến.
…
Tê!!
Đao Hoàng tức giận không kiềm chế được, nó phóng lên tận trời muốn đánh giết Ngũ Thải Độc Điệp.
Nhưng...!
Đao Hoàng đột nhiên hoảng hốt, toàn thân nó đều trở nên đau nhức kịch liệt khó mà chịu nổi.
Độc?
Đao Hoàng đột nhiên giật mình, con thải điệp này không chỉ là đang tránh né mà càng đang vung vẩy kịch độc.
Mảng bụ bay đầy trời này chính là độc.
Ngũ Thải Độc Điệp dừng ở không trung, quơ con mắt, tựa như đang thưởng thức dáng vẻ chật vật của con mồi.
Tê!!
Đao Hoàng lắc lư đầu, nó mở hai cánh ra lao thẳng đến không trung.
Tiểu gia hỏa này đã bị chọc giận, khí tức huyết mạch cuồn cuộn toàn thân, c**ng bức chống đỡ thuốc độc xâm nhập.
Từng luồng từng luồng hồng quang nở rộ ở phần đuôi, dọc theo thân thể dâng lên từng tầng từng tầng, những nơi đi qua đều khiến cho vảy giáp màu đen theo thứ tự mà chiếu sáng, thẳng tới đầu rắn.
Ngũ Thải Độc Điệp phát giác được uy hiếp, nó lập tức muốn né tránh.
Đúng vào lúc này, một đạo cường quang màu vàng từ trên cao bắn tới, tầng mây đều bị chiếu thấu.
Oanh!!
Một thanh hỏa thương màu vàng mang theo tốc độ kinh người đánh nổ thải điệp, phía sau kéo theo liệt diễm mãnh liệt.
Thải điệp chỉ lo kinh ngạc phía dưới mà có chút xem nhẹ phía trên.
Đao Hoàng lao lên vùn vụt mở miệng thật lớn, một cỗ liệt diễm nóng hổi phun ra ngoài đánh thẳng tới Ngũ Thải Độc Điệp.
Hai cánh của Ngũ Thải Độc Điệp đánh về phía trước một kích, tránh thoát trong nháy mắt.
Trình độ linh hoạt này đã đạt đến cảnh giới không thể tưởng tượng nổi.
Ầm ầm!!
Kim thương cùng hỏa viêm va chạm giữa trời, trong nháy mắt kim thương vỡ nát nổ lên hỏa triều mãnh liệt, ngay sau đó liệt diễm đầy trời rơi xuống phía dưới phát sinh hai lần va chạm.
Trận va chạm kịch liệt trải rộng ra vài trăm mét, liệt diễm như sóng triều dâng lên, cũng nuốt sống cả Độc Điệp vừa lui lại kia.
Ngũ Thải Độc Điệp sợ lửa, nó nhanh chóng chạy đi.
Nhưng...!
Một cỗ uy áp to lớn khác lại rơi xuống.
Khương Phàm đang dùng Liệt Dương Cung b ắn ra hỏa thương, sau một khắc, hắn nhanh chóng lao xuống, ánh mắt bén nhọn tìm kiếm bóng dáng Ngũ Thải Độc Điệp.
Độc Điệp vừa xuất hiện, Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh cũng xông ra khỏi khí hải.
Khương Phàm không giữ lại chút nào, cứ thế mà phóng thích, cũng dốc hết toàn lực để kích hoạt.
Ầm ầm!
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh tản mát ra uy năng ngập trời, như muốn trấn áp cả sơn hà.
Ánh sáng mãnh mẽ chiếu rọi các tầng mây ở khắp nơi, giống như một vòng mặt trời nóng gắt muốn thiêu đốt tất cả
Ngũ Thải Độc Điệp kinh hãi, cũng hơi hoảng hốt, nó bị cự đỉnh khổng lồ lại cường thịnh này hấp dẫn.
Tuy nhiên trong vài giây nó liền lập tức bừng tỉnh.
Ngũ Thải Độc Điệp quả quyết muốn rút lui.
Nhưng, đầu tiên là sợ lửa, thứ hai lại là kinh hãi thất thần, rốt cuộc cũng cho Đao Hoàng cơ hội tiến tới.
Mặc dù rất ngắn, nhưng lại đầy đủ.
Liệt diễm trước mặt còn đang cuồn cuộn thì Đao Hoàng lại bỗng nhiên xuất hiện.
Phốc phốc!
Vĩ đao như điện, hung hăng bổ vào trên đầu Độc Điệp.
Dù vậy, vị đại yêu này phản ứng thực sự quá nhanh, giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc như thế này mà nó vẫn có thể rụt cổ một cái.
Tuy nhiên, một đao này dù không bổ xuống được đầu của nó nhưng cũng đã cắt ra đầu của nó.
Ngũ Thải Độc Điệp đau đớn gáy to, nó điên cuồng muốn chạy trốn.
- Đao Hoàng, giết nó!
Khương Phàm lập tức thu hồi Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, không trông cậy vào việc dùng đỉnh đánh chết Độc Điệp, chỉ cần có thể tranh thủ cho Đao Hoàng cơ hội là được.
Đao Hoàng vỗ cánh đuổi bắt, lần này, cuối cùng nó cũng nắm quyền chủ động.
Ngũ Thải Độc Điệp nhanh chóng chạy trốn lại không ngừng rắc độc phấn.
Đau đớn!
Hỗn loạn!
Đao Hoàng điền cuồng đuổi theo, toàn thân sát khí cuồn cuộn, ngạnh kháng độc phấn.
Sau mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, rốt cuộc Đao Hoàng cũng tìm được cơ hội, nó nhấc lên vĩ đao hung hăng xuyên thủng lồ ng ngực Ngũ Thải Độc Điệp.
Ngũ Thải Độc Điệp r3n rỉ, vô lực rơi xuống, móng vuốt bên trái đang nắm chắc thú nguyên cũng theo đó mà lỏng ra.
Tránh thoát được các loại đuổi bắt, không nghĩ tới lại phải chết ở nơi này.
Tuy nhiên, Đao Hoàng đánh đến lúc này cũng đã tiêu hao hết tinh lực, kịch độc treo đầy toàn thân cũng đã thẩm thấu vào da.
Khương Phàm đuổi sát xông lại, đem Đao Hoàng, Ngũ Thải Độc Điệp, còn có viên thú nguyên kia toàn bộ đều thu vào thanh đồng tiểu tháp.
- Tiền bối, ngài biết loại Độc Điệp này không?
Khương Phàm đưa ý thức điều tra tình huống trong không gian, Đao Hoàng co ro r3n rỉ, nhìn vô cùng đau đớn.
- Ngũ Thải Độc Điệp mà loài vật kịch độc.
Có thể mê loạn ý thức, cũng có thể khiến da thịt cứng ngắc, ngăn chặn máu chảy toàn thân.
Sau khi trúng độc sẽ ở trong đau đớn chết đi.
Độc tính rất mãnh liệt, tuỳ tiện không thể tự lành.
Tuy nhiên, ta có một đan thuật, có thể giải loại độc này.
Linh hồn Đan Hoàng vẫn không quên thể hiển rõ ràng thuật luyện đan cường đại như thế nào.
- Vậy cần thứ gì?
- Cần chút thuốc giải độc đặc thù.
Quan trọng nhất chính là cần máu của Ngũ Thải Độc Điệp làm kíp nổ.
- Ta sẽ đi tìm.
Khương Phàm lập tức phóng tới rừng rậm tìm Dạ An Nhiên.
Nhưng...!
- Đường Diễm, hình như ngươi đã ném đi thứ gì thì phải.
Mười nam nữ tử hất lên áo bào đen đứng trong rừng rậm khống chế Dạ An Nhiên.
- Diêm Lâu?
Ánh mắt Khương Phàm ngưng lại.
Tất cả đều là người của Ly Hỏa thánh địa.
Bọn người Diêm Lâu không có để lại tranh đoạt thi thể Thanh Bằng, mà nhanh chóng rời khỏi đó truy bắt Ngũ Thải Độc Điệp..
Kế hoạch vốn là săn giết Độc Điệp, cưỡng đoạt thú nguyên, không nghĩ tới 'Đường Diễm' đã sớm ra tay, còn ném bạn mình xuống dưới.
Bọn hắn cũng không cần phải khách khí.
- Trận săn giết rất đặc sắc. Chúc mừng ngươi, lấy được thú nguyên.
Ánh mắt Diêm Lâu sáng rực nhìn chằm chằm Khương Phàm, gia hỏa này đúng là một nhân tài. Vậy mà lại có thể săn giết yêu vật kịch độc như Ngũ Thải Độc Điệp được.
- Nói điều kiện thả người đi.
Khương Phàm tra xét khí tức bọn đệ tử thánh địa này. Cảnh giới phổ biến đều ở nhị trọng thiên và tam trọng thiên, nhưng có hai tên ngũ trọng thiên.
Nhị tam trọng thiên, hẳn là đến rèn luyện. Ngũ trọng thiên, chắc chắn là đến bảo vệ. Mà, bọn hắn đều là đệ tử thiên tài được thánh địa bồi dưỡng, thực lực và vũ khí đều sẽ mạnh hơn Lục gia rất nhiều.
Nếu như liều mạng, không có phần thắng.
Chờ đợi, nhẫn nại, tìm cơ hội.
- Ly Hỏa thánh địa chúng ta là thánh địa, từ trước tới giờ không ép buộc người khác. Bằng hữu của ngươi từ trên trời đến rơi xuống, thương thế rất nặng, chúng ta căn bản không cần thiết cứu người, nhưng xuất phát từ tấm lòng thiện lương của thánh địa nên đã cứu được nàng. Ngươi chỉ cần thể hiện cảm tạ là được. Người, thì có thể bình yên vô sự đưa đến trên tay ngươi.
Diêm Lâu đứng sau lưng Dạ An Nhiên, bàn tay tái nhợt lạnh như băng bóp lấy cổ của nàng. Linh văn đầu lâu trên trán lóe ra ánh sáng màu xanh, chiếu ánh cả gương mặt tái nhợt, tà khí không thôi.
- Ta chưa từng cùng thánh địa kết giao, không rõ ràng quy củ thánh địa. Xin hỏi, dưới tình huống này, ta nên thể hiện gì để cảm tạ các ngươi đây?
Khương Phàm tỉnh táo ứng phó, cũng đang lắng nghe âm thanh giữa rừng rậm.
Nếu như lúc này có người đến quấy rầy thì có lẽ có thể có được cơ hội.
- Tự ngươi xem thế nào là được rồi. Thánh địa chúng ta, không tùy tiện cứu người. Thánh địa chúng ta, càng không bắt buộc phải có bất cứ hồi báo gì.
Mặt Diêm Lâu vẫn không thay đổi mà nói, chỉ là ý tứ trong lời nói, cho dù ai nghe được cũng rõ ràng.
- Thú nguyên!
- Cảm động đến rơi nước mắt, trò chuyện tỏ tâm ý.
Khương Phàm lấy thú nguyên từ trong thanh đồng tiểu tháp ra, nâng ở trong tay.
Cơ thể Thanh Bằng khổng lồ, huyết mạch cường thịnh, cảnh giới cao hơn, viên thú nguyên này vậy còn muốn lớn hơn gấp đôi bàn tay Khương Phàm.
Thanh quang nồng đậm chiếu sáng rừng rậm, Phong nguyên lực hùng hậu không chỉ gần hình thành hư ảnh Thanh Bằng ở xung quanh mà càng mang theo cuồng phong gào thét trong rừng rậm, cây rừng lung lay, lá cây bay lên đầy trời.
Các đệ tử Ly Hỏa thánh địa hơi nhíu mày, thống khoái như vậy sao?
Đây chính là thú nguyên Thanh Bằng đó, nói cho liền cho?
Xem ra quan hệ giữa hắn và nữ hài này có chút đặc biệt.
Diêm Lâu thờ ơ, tay phải bóp lấy Dạ An Nhiên, tay trái nhấc lên ngọn lửa màu xanh.
Thanh Viêm tinh khiết trong suốt, lại tràn ngập hàn khí thấu xương.
- Thi thể Ngũ Thải Độc Điệp, cũng là dược liệu đặc thù. Đối với Ly Hỏa thánh địa mà nói, hẳn là tác dụng.
- Nói thật rõ tâm ý.
Khương Phàm ném thi thể Ngũ Thải Độc Điệp ra.
Các đệ tử thánh địa càng khẳng định, quan hệ giữa hai người này không phải mà người nhà mà chính là tình nhân.
Nhưng, Diêm Lâu vẫn không có buông Dạ An Nhiên ra, năm ngón tay trái huy động, dẫn dắt ngọn lửa màu xanh, ngưng tụ thành hình đầu lâu, từ từ rời khỏi mặt Dạ An Nhiên.
Dạ An Nhiên lạnh cả người, nhịn không được giật mình một cái.
Loại lạnh này không phải lạnh từ trong máu thịt xương cốt, mà là lạnh từ trong linh hồn.
Khương Phàm khẽ nhíu mày:
- Mang thêm ta cho ngươi?
Đám người Ly Hỏa thánh địa đều lạnh lùng nhìn hắn, không muốn mở miệng, nhưng chờ ngươi cho.
Lúc này, ba nam nữ tử đón lấy cuồng phong mà vọt tới nơi này, sau khi nhìn thấy thú nguyên trong tay Khương Phàm thì đều lộ ra vẻ mặt kích động tham lam.
Khương Phàm đang muốn chuẩn bị hành sự tùy theo hoàn cảnh, một khắc này, ba người kia lại đang chú ý tới Ly Hỏa thánh địa thì sắc mặt đại biến liền nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Tay trái Diêm Lâu khống chế Hỏa Diễm đầu lâu, vây quanh trước mặt Dạ An Nhiên, nhắm ngay mặt của nàng.
Dạ An Nhiên khẩn trương nhìn chằm chằm đầu lâu gần ngay trước mắt, không dám động đậy.
- Ngươi muốn Yêu thú của ta?
Khương Phàm quan sát đến mắt Diêm Lâu, nhưng lại không thể từ trong đôi mắt đen nhánh kia nhìn thấy bất kỳ thay đổi nào.
- Chúng ta bộn bề nhiều việc. Để cho ngươi biểu đạt chút tâm ý, như thế vẫn không hiểu chuyện sao?
Một tên đệ tử Ly Hỏa thánh địa cuối cùng cũng mở miệng.
Khương Phàm đột nhiên đã hiểu.
- Các ngươi muốn cái đỉnh luyện của ta?
- Chúng ta không có nghĩa vụ cứu người, ngươi hẳn nên có chút cảm tạ.
Diêm Lâu cũng mở miệng, nói bóng gió, chính là muốn chiếc đỉnh kia.
Trong Ly Hỏa thánh địa có rất nhiều đỉnh lô phi phàm, nhưng hắn chưa từng thấy qua một chiếc đỉnh lô ngay thời điểm xuất hiện lại có thể gây nên thanh thế mạnh mẽ như vậy. Đừng nói Ngũ Thải Độc Điệp lúc ấy thất thần, ngay cả hắn đều hoảng hốt.
Thanh Bằng thú nguyên vô cùng quý giá, nhưng, chỉ sợ chiếc đỉnh kia lô mới thật sự là bảo bối.
- Cái lễ này, quá nặng rồi. Diêm Lâu ngươi, không thu lại được.
Đáy mắt Khương Phàm lóe ra ý lạnh, cũng không dám tuỳ tiện phát tác.
- Đưa hay không đưa là chuyện của ngươi, có thu hay không là chuyện của ta.
Diêm Lâu huy động năm ngón tay, khống chế thanh hỏa đầu lâu trôi nổi ở trước mặt Dạ An Nhiên.
- Ngươi nói ngươi tên Đường Diễm, ta thấy chưa hẳn. Nhưng ngươi không hiểu rõ Lục gia, không biết Thái Long, ngươi cũng không thuộc về thánh địa, hơn nữa cách nơi này rất xa. Ngươi không biết ta, cũng không biết Thánh Viêm ta. Giới thiệu sơ lược chút, linh văn của ta là m Linh thánh văn, hỏa diễm của ta là m Linh Ác Hỏa. Bây giờ ta chỉ là Linh Nguyên cảnh tam trọng thiên còn chưa kích phát ra uy lực ác hỏa chân chính. Nhưng, nếu như ngọn lửa này bị nhét vào trong thân thể của cô ta thì linh hồn sẽ bị đốt thành tro bụi, thân thể của cô ta rất nhanh cũng chỉ còn lại cái xác không. Tin ta đi, thiêu đốt linh hồn đau đớn vượt xa cơ thể nghìn lần vạn lần.
m thanh trầm thấp lại chậm chạp của Diêm Lâu quanh quẩn trong rừng rậm khiến cho người ta rùng mình.
Một nam đệ tử ngũ trọng thiên đi đến phía trước, cảnh giác Khương Phàm, đề phòng hắn tập kích, càng đề phòng hắn chạy trốn.
362: Thân Bị Quản Chế
Nữ đệ tử ngũ trọng thiên khác thì đứng ở bên cạnh Dạ An Nhiên, trong tay nắm lấy một cành liễu.
Khương Phàm chau mày, tâm tư nhanh quay ngược trở lại.
Bình thường tự xưng khôn khéo cay độc, giờ phút này nhưng không có biện pháp gì.
Bởi vì Diêm Lâu đang nắm con tin.
Bởi vì Diêm Lâu tuyệt đối không phải người lương thiện.
- Không cần...
Dạ An Nhiên vừa muốn mở miệng, đầu lâu trước mặt đột nhiên như sống lại, khẽ dựa vào trước mặt nàng.
Dạ An Nhiên không thể không im lặng.
- Ngươi chỉ cần đỉnh lô?
Khương Phàm chau mày.
- Chúng ta cứu người, không cầu hồi báo, đơn giản biểu thị là được rồi.
Diêm Lâu thản nhiên nói, ý là, ta chỉ cần đỉnh lô.
Khương Phàm lấy thú nguyên, cũng lấy Ngũ Thải Độc Điệp, thử kêu gọi Đao Hoàng. Đao Hoàng lại trong thanh đồng tiểu tháp đau đớn co ro, không giúp được gì.
- Thánh địa từ trước tới giờ không ép buộc.
- Nếu như ngươi không nguyện ý coi như xong. Tuy nhiên, thánh địa chúng ta cũng không có nghĩa vụ cứu người. Thời điểm nhặt được cô ta thì cô ta đã bị thương, lúc trả lại cho ngươi cũng hẳn là nguyên vẹn.
Diêm Lâu ra hiệu với nữ đệ tử bên cạnh.
Nữ đệ tử tà mị cười một tiếng, nhìn Khương Phàm rồi lại lung lay cành liễu trong tay, bỏ vào trên bụng Dạ An Nhiên.
Dạ An Nhiên vừa muốn cảnh giác, đột nhiên cành liễu mọc ra vô số chạc cây, hung hăng đâm vào thân thể của nàng.
- Aaa…. !
Dạ An Nhiên đau đớn kêu thảm!
Cành liễu giống như một con vật sống đang vặn vẹo trong cơ thể nàng, còn mọc ra lít nha lít nhít cành cây xuyên qua nội tạng, quấn lên xương cốt.
Dạ An Nhiên đau đến muốn ngạt thở, mồ hôi lớn như hạt đậu đổ đầy gương mặt.
Nàng có thể rõ ràng cảm nhận được các cành cây đang lan tràn trong thân thể mình, vừa đau đớn vừa sợ hãi. Giống như một cái cây đang mọc rễ, nảy mầm trong thân thể.
- Đừng lại tổn thương nàng. Ta cho!
Khương Phàm lập tức muốn triệu ra Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, đồng thời thân thể căng cứng, chuẩn bị vọt mạnh về phía trước.
- Chậm đã! Không nên gấp! Từ từ đi đến!
Diêm Lâu đoán được ý đồ Khương Phàm, trong đôi mắt đen kịt lại lóe ra ý lạnh.
- Lui lại hai mươi mét, phóng đỉnh lô tới phía sau ngươi. Nếu như ta nhìn thấy ngươi có bất kỳ cử động nào để cho ta không hài lòng, đỉnh lô, ta không lấy, nhưng mạng vị bằng hữu này của ngươi, ngươi cũng đừng hòng có được.
- Không được thương tổn nàng!
Khương Phàm sâu hít một hơi thật sâu, lui lại đến hai bên ngoài mươi mét, đưa lưng về phía bọn hắn, thả Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh ra.
Ầm ầm!!
Khí lãng ngập trời, núi rừng lắc lư.
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh phát ra hào quang rực rỡ, uy thế cường đại tràn ngập giống như núi trời.
- Quả nhiên là đỉnh tốt!
Trong lòng Diêm Lâu nổi lên từng cơn sóng nóng hổi, nếu như có thể mang về thánh địa, không chỉ có sư tôn, ngay cả Thánh Chủ cũng đều sẽ vui mừng.
- Giao người cho ta.
Khương Phàm nhịn xuống lửa giận, giằng co với bọn hắn.
- Lui lại! Rời khỏi đỉnh lô ba mươi bước!
Diêm Lâu tiếp tục cảnh cáo Khương Phàm.
- Thả người!
Khương Phàm hô to.
- Ngươi không có quyền nói chuyện, lui lại, ta muốn kiểm tra đỉnh lô.
Diêm Lâu tản ra thanh hỏa đầu lâu, đi vè phía đỉnh lô.
Khương Phàm nhiều lần lui lại, ánh mắt lấp lóe, tìm kiếm cơ hội đánh bất ngờ.
Thế nhưng đám người Ly Hỏa thánh địa này quá cảnh giác.
Hai tên ngũ phẩm linh văn, một người theo dõi hắn, một người khống chế Dạ An Nhiên, toàn bộ còn lại đều đang bảo vệ Diêm Lâu đi tới đỉnh lô.
- Đúng là bảo bối.
Diêm Lâu đứng ở trước mặt đỉnh lô, càng có thể cảm nhận được khí tức nặng nề rộng rãi kia. Cứ như đang ngưỡng vọng mà một ngọn núi cao vạn trượng, cứ như đang đối mặt với Thần Linh cổ lão đang ngủ say.
Cảm giác này, chưa bao giờ có qua.
- Ngươi từ đâu lấy được chiếc đỉnh lô này?
Diêm Lâu giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua đường vân cổ lão mặt ngoài đỉnh lô.
- Thả người!
- Nó tên gọi là gì?
- Thả người!
Diêm Lâu quay đầu nhìn Khương Phàm, thật lâu, thản nhiên một câu.
- Nếu là đưa lễ vật cho người khác thì không nên lại có bất kỳ quan hệ gì với ngươi nữa. Có phải ngươi cần chặt đứt tất cả liên hệ với nó hay không?
Sắc mặt Khương Phàm hơi biến, nháy mắt muốn công kích, xông về Dạ An Nhiên:
- Trốn!
- Ngươi cho rằng chỉ có ngươi là thú văn?
Nam tử ngũ trọng thiên phía sau lưng nhúc nhích, triển khai cánh chim bổ nhào tới phía Khương Phàm. Lôi triều bộc phát khắp toàn thân hắn, ngưng tụ ra mấy chục thanh lôi đao, cường quang chói mắt phóng về phía Khương Phàm.
Cảnh giới ngũ trọng thiên đều áp đảo tam trọng thiên mọi phương diện. Mà, người này lại phụ trách bảo vệ Diêm Lâu, hắn không chỉ đơn giản là ngũ trọng thiên, hắn còn là lục phẩm Thú linh văn.
Khương Phàm tránh cũng không thể tránh, đối diện đụng phải lôi đao, lôi triều, máu tươi phun tung toé, kêu thảm tung bay ra ngoài.
- Nếu như ta nhớ không lầm, muốn chặt đứt liên hệ, phương pháp trực tiếp nhất chính là, chủ nhân... Chết. Ta thấy hai người các ngươi đều chết hết đi, trên đường còn có thêm bạn. Thánh địa, chính là nhân từ to lớn như vậy đấy.
Diêm Lâu đưa tay chạm đến đỉnh lô, lạnh lùng ra lệnh.
- Diêm Lâu, phụ mẫu nó, ngươi gây nhầm người rồi!
Sau khi Khương Phàm bị đánh bay ra ngoài thì bỗng nhiên huy động lực lượng, hắn cầm tàn đao trong tay ngang nhiên bổ về phía nam tử ngũ trọng thiên kia.
- Ha ha, vô năng nên tức giận.
Nam tử ngũ trọng thiên từ trên trời lao xuống, trường thương đâm thẳng đến Khương Phàm, dẫn dắt lôi triều toàn thân hình thành roi điện dày đặc, cuồng dã bạo kích.
- Khai Thiên Thức!
Khương Phàm đang tức giận ở phía dưới cũng nhanh chóng dẫn dắt khí huyết toàn thân, k1ch thích linh hồn tức giận, k1ch thích Đại Thừa thánh văn, phát ra một kích cuồng bạo.
Đao khí cuồn cuộn, cường quang chói mắt.
Tàn đao mang theo uy lực khai thiên bổ vào trên trường thương đối diện!
Đao khí mãnh liệt ngạnh kháng roi điện đầy trời.
Ầm ầm! Uy lực lôi triều của ngũ trọng thiên vô cùng cường thịnh đã c**ng bức đánh vỡ vụn đao khí.
Chênh lệch cảnh giới quá lớn.
Nhưng, trường thương lại không thể chống đỡ được công kích của tàn đao, trong nháy mắt đã vỡ nát.
Chất liệu... Kém xa...
Tàn đao đánh vỡ nát trường thương lại đâm thẳng đến mặt nam tử.
Toàn thân Nam tử ớn lạnh, kinh hồn né tránh, nhưng tàn đao vẫn bổ đến nửa gương mặt hắn.
- Aaa… !!
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng rừng rậm.
Bọn người Diêm Lâu lập tức nhìn qua.