Tặc điểu lộ ra một nụ cười xấu xa:
- Vị này... Ngươi tên là gì?
- Hắn tên Hàn Ngạo, đó là Lâm Nam sư tỷ.
- Đúng, Hàn Ngạo. Ngươi thích Lâm Nam không?
Hàn Ngạo tức giận nhìn bọn hắn chằm chằm, khẽ cắn môi, rốt cuộc cũng hít một hơi miệng lấy dũng khí, gian nan nói ra miệng:
- Rất thích!
Thương Hàn Nguyệt và các nàng lập tức lộ ra nụ cười mập mờ, thật nói ra khỏi miệng?
Lâm Nam im lặng bất đắc dĩ, cười khổ lắc đầu, khẽ nhếch môi, muốn cự tuyệt, lại sợ Hàn Ngạo khó xử.
- Ta thích!
Hàn Ngạo hít sâu một hơi, lên tiếng lần nữa.
Hắn dùng sức nắm chặt nắm đấm, thân thể căng cứng, mặt mũi đầy mồ hôi.
Tặc điểu nói:
- Ta thả Lâm Nam vào trong hố phân, thời điểm sắp ngạt chết thì vớt đi ra, nhất định phải tranh thủ thời gian làm hô hấp cho nàng, ngươi có đưa miệng tới không?
- Cái gì?
Hàn Ngạo khẽ giật mình, chuyển biến đột nhiên thế này để hắn có chút trở tay không kịp.
Tặc điểu bĩu môi:
- Ngươi nhìn xem! Ngươi cũng do dự! Tình cảm của ngươi đối với Lâm Nam đều không chơi lại phân! Ngươi xong rồi!
Bầu không khí trong hẻm núi bỗng nhiên an tĩnh, ngay cả bọn người Thương Hàn Nguyệt cũng đều ngây ngẩn cả người.
- Ha ha!!
Tiêu Phượng Ngô đột nhiên phình bụng cười to, tặc điểu này quá thiếu đạo đức, ha ha ha, Hàn Ngạo thật vất vả mới dũng cảm lên, một hố phân đã làm chùng xuống!
- Ta... Ta làm hô hấp cái gì! Ta có đan dược! Ta có thể cho nàng ăn đan dược!
Hàn Ngạo vừa thẹn vừa giận, hỗn đản này đơn giản là đang đùa hắn.
- Ngươi càng không cứu được! Cơ hội tốt bao nhiêu, lau khô miệng đi, gỡ cổ áo ra, đưa tay tới, bắt được cái gì cứ bắt cái đó, phụ mẫu nó, ngươi còn cho ăn đan dược?
Tặc điểu bĩu môi, rất thất vọng nhún nhún vai.
- Ngươi...
Hàn Ngạo mặt lúc đỏ lúc trắng, tranh thủ thời gian quay đầu muốn giải thích cùng Lâm Nam.
Lâm Nam cười khổ:
- Có thể đừng làm rộn hay không!
- Hai hỗn đản các ngươi, chờ đó cho ta!
Hàn Ngạo nghiêm mặt hằm hằm nhìn bọn hắn.
Nếu như không phải bởi vì đang có Lâm Nam sư tỷ ở đây, hắn không muốn ảnh hưởng đến hình tượng của mình, làm sao lại có thể chật vật như vậy được.
- Được rồi, nói chính sự.
Khương Phàm nói:
- Vĩnh Hằng Chi Linh thật ra là Chu Tước Yêu Hồn Hoa, đối với linh văn của ta có tác dụng lớn. Cho nên, ta giữ lại.
- Ta vẫn chưa hỏi ngươi, linh văn của ngươi rốt cuộc là cái gì?
Mặc dù trước đó Cơ Lăng Huyên rất ngạc nhiên, nhưng cân nhắc đến đó là bí mật của Khương Phàm, nên không có tra hỏi kỹ càng, nhưng mấy ngày trước Khương Phàm lại có thể gánh vác Chu Tước pháp chỉ của Tiêu Lạc Lê.
- Nếu như thuận tiện...
Thương Hàn Nguyệt, bọn người Lâm Nam, cũng đều nhìn Khương Phàm, đang mong đợi một đáp án.
- Có liên quan với huyết mạch Chu Tước, Phần Thiên Tước.
Khương Phàm không nhiều lời, dù sao cũng là người đáng tin tưởng.
- Ngươi thật sự có huyết mạch Chu Tước?
Bọn hắn hít một ngụm khí lạnh, trách không được Khương Phàm có thể thôn phệ Thánh Viêm khác, trách không được có thể có thực lực cường đại như vậy, thì ra trong huyết mạch có lực lượng của Chu Tước.
Chu Tước, đây chính là Thần Tổ Vạn Cầm trong truyền thuyết.
Thời khắc thiên địa sơ khai, ban sơ sinh ra loài chim Thủy Tổ.
Phượng Hoàng, Tất Phương, Thiên Bằng, Thanh Loan, các loại Thần Điểu đều phải kính úy tổ tông.
Đừng nói có được một tia huyết mạch Chu Tước, liền xem như có thân thích liên quan, đều rất là ngưu bức.
Khương Phàm ngượng ngùng cười một tiếng:
- Một chút xíu mà thôi. Nếu như có thể luyện Chu Tước Yêu Hồn Hoa, huyết mạch hẳn là sẽ mạnh hơn một chút.
- Thuốc về ngươi!
Bọn hắn quả quyết gật đầu, mặc dù rất chờ mong có thể nếm thử hiệu quả Vĩnh Hằng Chi Linh này, nhất là sau khi kiến thức được sự khủng bố của Vĩnh Hằng Thánh Sơn, đối với yêu hoa thần bí có thể xé mở cấm chế Thánh Sơn này càng có hứng thú hơn, nhưng nếu càng thích hợp với Khương Phàm, bọn hắn đều có thể chấp nhận.
- Nhanh thử một chút!
Tiêu Phượng Ngô mong đợi thúc giục Khương Phàm, đây chính là bảo dược có thể trăm phần trăm biến đổi linh văn cường đại, sau khi sử dụng hết Khương Phàm chính là Chí Tôn thánh văn, nếu quả thật có thể kích phát ra chút truyền thừa của Chu Tước, thực lực của Khương Phàm khẳng định sẽ tăng gấp bội.
- Ta đã là cửu trọng thiên đỉnh phong, chờ sau khi rời khỏi lại dùng. Các ngươi hẳn là đã nghỉ ngơi tốt, bây giờ chúng ta liền đi.
- Đi đâu?
- Sớm rời khỏi Vĩnh Hằng thánh địa.
Khương Phàm từ bỏ việc đuổi bắt Tiêu Lạc Lê, sốt ruột gấp trở về chính là đã cảm thấy nguy cơ.
Tin tức Vĩnh Hằng Chi Linh đang khuếch tán, thánh địa Tây Bộ cùng đám tán tu sẽ lần lượt hành động, liên hợp lùng bắt bọn hắn. Nếu như chờ đến kỳ hạn ba tháng mới suy nghĩ rời khỏi, tất cả thánh địa cùng cường giả hoàng triều khẳng định sẽ vây công bọn hắn ở cửa ra.
Nếu như đạt được Vĩnh Hằng Chi Linh chính là Huyền Nguyệt hoàng triều, hoặc là Đại Diễn thánh địa, bằng vào lực ảnh hưởng cường đại, các phương sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, đạt được chính là đạt được.
Nhưng bọn hắn đến từ Nam Bộ, thánh địa Tây Bộ không có ai phải lo lắng cả, thậm chí khả năng cho rằng bọn họ không nên đạt được Vĩnh Hằng Chi Linh.
Bọn người Dạ An Nhiên nghe xong Khương Phàm giải thích, cũng đều khẩn trương.
Đúng vậy, nếu như không nói trước mà rời khỏi, các phương khẳng định sẽ chặn đường ở cửa ra. Coi như có thể ra khỏi Vĩnh Hằng Thánh Sơn, thánh địa phía ngoài cũng sẽ không tuỳ tiện thả bọn họ đi.
Cho nên, trước khi các phương kịp phản ứng, nhất định phải sớm rời khỏi Vĩnh Hằng Thánh Sơn.
Bọn người Khương Phàm rời khỏi hẻm núi, chạy đến nơi Khổng Tước Ngũ Sắc ở. Ven đường còn săn bắt số lượng lớn mãnh cầm Linh Nguyên đỉnh phong, gom góp nguyên liệu luyện Cửu Chuyển Linh Nguyên Đan.
- Ngươi muốn rời khỏi bây giờ?
Khổng Tước Ngũ Sắc cao ngạo nhìn xuống Khương Phàm.
- Chúng ta rước lấy phiền phức, bây giờ nên đi rồi.
- Nếu ngươi muốn sớm rời khỏi, vì sao còn muốn tới tìm ta?
- Nếu ngươi muốn ta mang đồ ra bên ngoài, đã nói lên có liên hệ đặc thù cùng bên ngoài. Ta không muốn lại chọc tới kẻ địch không hiểu, truy sát ta khắp thiên hạ.
- Ngươi xác thực thông minh. Tuy nhiên, ngươi hẳn là còn có mục đích khác?