Hắn không thể không bỏ chiến kích, đành toàn lực huy động lam dực tránh về phía sau, nhưng mười hai trọng quyền bị linh văn cường thế khống chế, đột nhiên thay đổi quỹ tích, đuổi theo đánh tới Lý Hoàng.
Ầm ầm!
Hai cánh màu lam của Lý Hoàng phun trào cường quang, như hai cơn thủy triều đang bảo vệ hắn.
Bạo tạc kịch liệt, oanh minh khắp chiến trường.
Thánh Viêm nổ tung, cường quang chiếu rọi vô biên.
Lý Hoàng bị đánh bay ra hơn hai trăm mét.
Năm vạn người trên diễn võ trường tiếp tục an tĩnh, tất cả ánh mắt đều đung đưa chấn kinh, chú ý vào chiến trường.
Khương Phàm rút chiến kích nặng nề sắc bén ra, cưỡng ép khống chế, chỉ về phía Lý Hoàng:
- Tiếp tục?
Lý Hoàng đứng bên trên hải triều đang cuộn trào mãnh liệt, tóc tai bù xù, khí tức lộn xộn, có chút chật vật, máu me đầm đìa hai tay dùng sức nắm chặt, ánh mắt sắc bén lấp lóe, nhưng sau một thời gian ngắn im ắng, hắn liền tản ánh sáng màu xanh lam trên toàn thân ra.
- Ngươi thắng! Ta nhận thua!
Khương Phàm nắm chặt chiến kích, ném tới phía Lý Hoàng.
Lý Hoàng đón chiến kích trở về, một tay nắm chặt, nhìn chằm chằm Khương Phàm:
- Ta rời khỏi thi đấu khiêu chiến Võ Hầu! Nhưng ta chờ mong tương lai còn có thể cùng ngươi có một trận chiến khác! Nhớ kỹ ta, Lý Hoàng, là tên thật!
- Ngươi rất mạnh, tương lai lại tái chiến.
Khương Phàm tiếp nhận khiêu chiến.
- Thi đấu khiêu chiến Võ Hầu, ngày thứ hai, kết thúc mười trận chiến.
Người trấn thủ Đại Tự Tại điện cao giọng công bố, kết thúc trận khiêu chiến ngày thứ hai.
Bầu không khí tại diễn võ trường đã tăng vọt, đám người thật lâu vẫn không muốn tản ra, đều đang phấn khích về trận đại chiến thứ mười.
- Không hổ là thiên tài ở vị trí thứ sáu, đúng là lợi hại.
- Ngày thứ hai đã có vị trí thứ sáu lên đài khiêu chiến, những ngày sau đó thì thế nào đây?
- Xem biểu hiện hôm nay của Khương Phàm, chỉ sợ chỉ có người trong bảng hạng mười mới có tư cách khiêu chiến, mười mấy hai mươi mấy lên đài chỉ có phần "Biểu diễn" thôi.
- Chỉ một trận chiến lần này, tương đương với việc đã phế đi tất cả những tên sau vị trí thứ mười trên Võ Hầu bảng. Trừ phi tất cả cường tộc lại chọn phái đi càng nhiều thiên tài tới, mau chóng tăng lên thứ tự, nếu không...
- Rốt cuộc Lý Hoàng là ai, lại có thực lực như thế, có thể xưng thiếu niên đỉnh phong, tuyệt đối có tư cách chống lại cùng những người như Ngu Kình Thương kia.
- Hình như Hứa Thiên Kỳ, Ngu Kình Thương, cũng còn không đến.
- Bọn hắn hẳn đang chuẩn bị sau mười mấy hai mươi ngày mới xuất hiện để đánh bại Khương Phàm, như thế chỉ cần kiên trì mấy ngày đã có thể lấy được tên Võ Hầu. Ai cũng không nghĩ tới hội thi đấu khiêu chiến Võ Hầu lại phát triển như vậy, ngắn ngủi hai ngày đã thấy kịch chiến đặc sắc tuyệt luân như thế này.
Đám thiên tài hàng đầu trên Võ Hầu bảng cũng đều đang yên lặng nhìn Khương Phàm, xác định thực lực Khương Phàm, phải chăng hắn vẫn còn ẩn giấu tiềm lực.
Hướng Vãn Tình ngồi ở trong sương phòng, đôi môi hồng nhuận nhếch miệng lên một đường cong:
- Tiếp tục mở ra đánh cược, trợ hứng cho mọi người.
- Chu Tước... Bác Thiên Thuật...
Hoàng Kim Dương thì thào khẽ nói, đôi mắt hoàng kim giống như vòng xoáy lắc lư.
Không sai, hỏa điểu hắn hiện ra chính là Vạn Cầm Chi Tổ, Chu Tước!
Hắn rốt cuộc là ai?
Vì sao có thể được đến truyền thừa như vậy?
Nếu là Chu Tước thần văn, vì sao chỉ kích phát ra Thánh linh văn?
Chẳng lẽ...
- Ta muốn rời khỏi.
Hoàng Kim Dương chậm rãi lắc đầu, trong lòng rung động thật lâu không thể nào bình phục được.
- Cái gì?
Đông Hoàng Thánh Kiệt, Liễu Như Yên kinh ngạc nhìn nó.
Hoàng Kim Dương nhắc nhở Liễu Như Yên.
- Tuổi tác của ngươi tương tự với Khương Phàm, thử tiếp xúc hắn.
- Ta? Khương Phàm? Làm sao tiếp xúc.
Liễu Như Yên không hiểu thấu.
- Không phải là ngài đã phát hiện cái gì rồi đấy chứ?
Đông Hoàng Thánh Kiệt hỏi.
- Nhớ kỹ, ta chưa từng tới nơi này!
Hoàng Kim Dương nhìn chằm chằm Khương Phàm trên lôi đài, sau đó rời khỏi sương phòng.
Đông Hoàng Thánh Kiệt khẽ nhíu mày, đây nhất định là đã phát hiện bí mật to lớn gì rồi, nhưng bí mật gì lại có thể để Thánh Thú Hoàng Kim Dương thận trọng như thế.
Nhưng, Hoàng Kim Dương rất nhanh đã trở lại, nhắc nhở:
- Mặc kệ dùng biện pháp gì, để Khương Phàm thấy cây hỏa vũ cất giấu trong Nguyệt Hoa Thiên Bảo kia. Nếu như Khương Phàm có thể dung hợp, lập tức truyền về thần giáo, nhớ kỹ, là lập tức! Sau đó... Tiếp cận Khương Phàm! Liễu Như Yên, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta sẽ bắt ngươi hỏi! Ai cũng không gánh nổi ngươi!
Ngày hôm sau!
- Khương Phàm, giữa chúng ta vẫn còn chưa qua một trận chiến chính thức.
Lúc Lạc Cuồng Sinh đang do dự có phải mình là người đầu tiên lên đài hay không, Thánh Phật Hứa Như Lai của Chí Tôn Kim Thành đã đứng dậy.
- Thi đấu khiêu chiến Võ Hầu ngày thứ ba, trận chiến đầu tiên, Thánh Phật Hứa Như Lai khiêu chiến Khương Phàm.
Thanh âm uy nghiêm vang vọng diễn võ trường, tuyên cáo khiêu chiến ngày thứ ba chính thức bắt đầu.
- Quả nhiên là người trong bảng hạng mười khiêu chiến, đặc sắc rồi!
- Thánh Phật Chiến Phật một tháng trước đó cũng chỉ là ngũ trọng thiên, vì sao lại đột nhiên liền lên tới thất trọng thiên rồi?
- Bọn hắn trước đó đã là ngũ trọng thiên đỉnh phong, tiến vào lục trọng thiên hẳn là rất dễ dàng, nhưng thất trọng thiên là Linh Nguyên cảnh cao giai, muốn đột phá cũng không dễ dàng.
- Nhất định là Chí Tôn Kim Thành đã vận dụng thiên tài địa bảo gì đó rồi.
- Tiềm lực của Song Tử Phật vô hạn, ta cảm thấy Chí Tôn Kim Thành không thể nào cưỡng ép thúc thăng, nhất định là đã dùng đan dược đặc thù nào đó, cam đoan thực lực bọn hắn sẽ phóng đại đồng thời cũng sẽ không để lại tai hoạ ngầm nào.
- Thế lực của Chí Tôn Kim Thành ở bên ngoài vô cùng cường đại, hoàn toàn có năng lực như thế.
Hơn năm vạn người khiến cho bầu không khí tăng vọt, bọn họ đang mong đợi Thánh Phật khiêu chiến.
Trước đó Chiến Phật đã từng thua dưới tay Khương Phàm, nhưng đó là bởi vì bị Thánh Viêm của Khương Phàm áp chế, lúc ấy Thánh Phật lại đang ở Đại Hoang thâm uyên. Nhưng bây giờ Thánh Phật đã tự mình ra tay liền không cần cân nhắc vấn đề bị áp chế, mà có thể tại thời khắc mấu chốt, mượn lực lượng Chiến Phật tiến hành chiến đấu.