Đồng thời Khương Phàm cũng đáp lại, rút lui đến ngoài trăm thước, lập tức ngồi xếp bằng.
Toàn thân hắn cuồn cuộn Thánh Viêm, linh nguyên trong khí hải gáy to, ý thức cưỡng ép trùng kích Đại Hoang Phần Thiên Ấn.
- Nhanh nhanh nhanh, bọn hắn muốn vây khốn Thẩm Minh Thu. Thẩm Minh Thu, lao ra, tuyệt đối không được để bọn hắn vây khốn!
Bọn người Lữ Lương Nhân kêu lên đầy sợ hãi, đều điên cuồng thôi động linh lực.
Giờ khắc này, toàn bộ gương mặt đều trở nên cuồng nhiệt, toàn bộ đều trở nên kích động, không phải phóng tới thì chính là phóng thích võ pháp.
Ngay cả Tô Lăng cũng đều hóa thân thành cự mãng trăm mét, cuồng dã vặn vẹo trong rừng rậm, đụng nát cây rừng, nhào về phía Thẩm Minh Thu nơi đó.
Tiêu Lạc Lê lo lắng hô to, nhắc nhở Lục Bình Yên, Tiêu Lạc Sư:
- Phối hợp! Phối hợp! Trước tiên phải lấy Vĩnh Hằng Chi Linh tới tay!
- Đoạt đi, Vĩnh Hằng Chi Linh đang ở ngay phía trước, đây là cơ duyên lớn nhất Vĩnh Hằng Thánh Sơn.
Tất cả các đệ tử thánh địa, còn có đám tán tu các nơi, cũng từ bốn phương tám hướng giết tới, đều không quan tâm mà phóng thích linh lực, thôi động tốc độ nhanh nhất của mình xông về phía trước.
- Ô... Ô ô...
Thẩm Minh Thu đang giãy dụa chạy trốn gương mặt đột nhiên dữ tợn, hắn che đậy yết hầu khàn giọng kêu gào, toàn thân bộc phát lên cường quang kinh người, so với lôi điện càng mạnh càng nhanh hơn, bao phủ Khương Bân ở đối diện đang cực lực dây dưa với hắn.
Khương Bân bay ra ngoài, toàn thân như bị hung hăng ném vào cối xay thịt quấy một trận, lân phiến vỡ vụn, máu thịt be bét, vô cùng thê thảm.
Toàn thân Thẩm Minh Thu lại lóe lên cường quang, giống như như lôi đình biến mất tại chỗ, phóng tới phương xa.
Ánh mắt của hắn đỏ lên, sắp điên rồi, giờ phút này bốc cháy lên khí tức sinh mệnh, đem tốc độ tăng lên tới cực hạn, muốn liều chết giết ra ngoài.
Lúc này, lôi triều oanh minh, theo dây leo cuồng dã oanh kích cánh rừng, đá vụn nổ lên đầy trời, bao trùm hơn ba trăm mét, che mất Thẩm Minh Thu.
Hàn Ngạo cõng Lâm Nam kịp thời giết tới, lo lắng hô to:
- Sư tỷ, ngươi cứ phóng thích năng lượng, cái gì khác đều không cần bận tâm.
- Các ngươi... Muốn chết...
Thẩm Minh Thu gào thét, tàn nhẫn tiếp cận Hàn Ngạo trên không trung.
- An Nhiên, các ngươi nhanh lên!
Hàn Ngạo chở Lâm Nam phóng lên trăm mét, cương khí màu đen gào thét, mắt rồng lăng lệ, gắt gao tiếp cận Thẩm Minh Thu, toàn bộ tinh thần đều đề phòng đánh lén.
- Thẩm Minh Thu, ngươi trốn không thoát.
Lâm Nam ngồi xếp bằng trên người Hàn Ngạo, không để ý tiêu hao mà liên tục phóng thích ra dây leo, kích ra uy lực lôi đình.
Dây leo dày đặc càng tráng kiện, rơi xuống tràn ngập đất trời, lôi đình táo bạo bao quanh, phạm vi bao phủ vài trăm mét, điên cuồng oanh kích mặt đất, cũng đang kiềm chế Thẩm Minh Thu.
Thẩm Minh Thu chật vật né tránh, rất nhanh đã bị đảo loạn phương hướng, hoàn toàn đặt mình vào bên trong lôi mạn triều cường bạo loạn, mấy lần muốn bay lên không ám sát, đều bị điên cuồng trấn áp lại.
- Tô Lăng! Nuốt Tiêu Phượng Ngô cho ta!
Tô Triệt chau mày, khống chế Kim Bằng nhanh chóng lao xuống.
Cơ duyên trước mắt, hắn cũng hạ tử mệnh lệnh.
Tê...
Tô Lăng cuồng dã đong đưa thân thể, xông lên núi đá trước mặt, bay vụt ra ngoài, mở ra cái miệng to như chậu máu, nuốt tới Tiêu Phượng Ngô xa xa.
- Lôi Hỏa Bào Hao!
Huynh muội Tiêu Lạc Lê, Tiêu Lạc Sư liên thủ phóng thích võ pháp mạnh nhất.
Lôi Hỏa Thế Thành, Vạn Vật Sinh!
Lôi triều sôi trào, liệt diễm trùng kích, hai loại năng lượng kịch liệt xen lẫn ở trên không, ầm ầm diễn biến, hình thành hai cái đầu rồng uy nghiêm.
Long ngâm to rõ, long uy cuồn cuộn.
Hai đầu rồng kéo lấy lôi hỏa triều dâng, xông về phía Cơ Lăng Huyên.
- Giết cho ta!
Lữ Lương Nhân cao giọng thét lên ra lệnh mắt trắng quạ đen, ánh mắt khóa chặt Cơ Lăng Huyên.
Quạ đen mắt trắng bỗng nhiên dừng lại, lực lượng hắc ám tuôn ra phía trước, từng đạo bạch quang xen lẫn ở bên trong.
Đen cực hạn chính là trắng.
Trắng cực hạn chính là đen.
Đen trắng giao hòa, sinh tử lưỡng cực.
Trong chớp mắt, toàn bộ thế giới như đều bắt đầu trở nên vặn vẹo, tiếp đó là lâm vào hắc ám vô tận.
Vạn vật quy nguyên, bóng tối vô tận.
Không có chút ánh sáng nào, giá lạnh vô tận, yên tĩnh như chết.
Đây là huyễn cảnh võ pháp, có thể kéo linh hồn Cơ Lăng Huyên vào, tàn nhẫn ngược sát.
Lục Bình Yên đạp trên thủy triều phóng tới, liên tiếp tăng tốc độ lên, cũng ở xung quanh nhanh chóng diễn hóa tử quang pháp trận.
Khi pháp trận thành hình trong chốc lát, ngọc châu bên trong hai lòng bàn tay tăng vọt ánh sáng, tương đương với toàn bộ năng lượng hai mảnh khí hải trùng kích pháp trận.
Pháp trận oanh minh, thủy triều vô biên, giống như Giao Long xuất thế, hoành kích trời cao, lao đến Khương Phàm.
Các cường giả nơi khác cũng đều liên tiếp phóng thích võ pháp mạnh nhất.
Tại thời điểm số lượng lớn cường giả tới gần, năng lượng thiên địa cũng vì đó mà hỗn loạn.
Dạ An Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt phát sáng.
Một mảnh phù văn bề bộn từ nở rộ dưới người nàng, hoa lệ thần bí, lại cuồng dã cường thế, trong chớp mắt quét sạch năm trăm mét, quấn về bọn người Khương Phàm.
Ánh sáng hừng hực, năng lượng cuồn cuộn.
Uy thế tăng vọt, thần uy cường đại lại nở rộ.
Bọn người Khương Phàm ở phía dưới liên tiếp nở rộ lên phù văn phức tạp tượng trưng cho "Kim" "Thủy" "Hỏa" "Thổ".
- Đại Hoang, Loạn Thiên Ấn!
- Đại Hoang, Già Thiên Ấn!
- Đại Hoang, Phần Thiên Ấn!
- Đại Hoang, Táng Thiên Ấn.
Cơ Lăng Huyên, Thương Hàn Nguyệt, Khương Phàm, Tiêu Phượng Ngô, lên tiếng hô to.
Thanh âm cao vút vang dội, lại dẫn theo khí tức hùng hậu, phảng phất như không phải bọn hắn đang reo hò, mà là thiên địa đang đáp lại.
Loạn Thiên Ấn, Già Thiên Ấn, Phần Thiên Ấn, Táng Thiên Ấn, toàn bộ bộc phát lên uy lực và năng lượng vô tận tại khí hải bọn hắn. Như bốn Cổ Thần đang thức tỉnh, khuấy động kinh mạch toàn thân, nổ lên uy lực và năng lượng trùng thiên, sôi trào lên năng lượng hoa mỹ.
Ầm ầm!
Đại địa oanh minh, không gian chấn động.
Năng lượng bọn hắn thả ra nhanh chóng giao hòa, chống lên bình chướng cường đại hơn năm trăm mét.