Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian năm ngày đã đến, quan tài đá được Thần Tôn chế tạo đã đưa tiễn tầng thứ chín.

Hai vị phó giáo chủ là Đông Hoàng Hoa Thanh cùng Lan Quỳ đều đuổi tới, tự mình phụ trách trận hành động bí mật này.

Ngoài ra tùy hành còn có hai huynh đệ Đông Hoàng Thánh Kiệt cùng Đông Hoàng Thánh Thương của Thiên Cung thứ chín, cùng tám vị phó cung chủ Thiên Cung cung và các cường giả khác, đội hình vô cùng cường đại.

Trong một thời gian rất dài, bọn hắn sẽ tọa trấn Thiên Khải chiến trường.

Lúc Khương Phàm và Hướng Vãn Tình đến nơi này, bầu không khí cũng coi như là bình thường.

Mặc dù chuyện thông gia náo loạn chút không thoải mái, nhưng một ít tin tức đến từ tầng thứ chín, vẫn để cảm xúc Lan gia có chỗ hòa hoãn.

Lan Quỳ khăng khăng mang Lan Nặc tới, muốn tới Thiên Khải lịch luyện, tận lực mạnh lên, là làm chuẩn bị tiếp quản vị trí giáo chủ.

Lan Nặc mang theo mạng che mặt đứng ở bên cạnh Lan Quỳ, nhìn cũng chưa từng nhìn đi tới Khương Phàm.

Đông Hoàng Như Ảnh mang theo mạng che mặt, mang theo áo lông cừu thật dày, không để ý đến Khương Phàm.

- Tới thật sớm nhỉ...

Khương Phàm vừa muốn chào hỏi, đột nhiên tiếp cận quan tài đá trước mặt:

- Là cái này? Có phải Thần Tôn các ngươi có cái gì hiểu lầm đối với chữ 'Lớn' hay không.

Đông Hoàng Hoa Thanh nói:

- Thần Tôn nói đây là suy tính. Chúng ta là muốn tạo nên chuyện vận chuyển ‘di cốt Thần Tôn’, tạo quan tài đá quá lớn dễ dàng gây nên hoài nghi.

Khương Phàm cười khẽ:

- Ta đã biết, bên ngoài nhìn rất nhỏ, bên trong có pháp trận Không Gian, kỳ thật phạm vi rất lớn.

Mặt Đông Hoàng Như Ảnh không thay đổi, nàng đi đến trước quan tài đá, hạ thấp người nằm vào, lấy dáng người mảnh khảnh của nàng, miễn cưỡng có thể cho phép nằm xuống được.

Khương Phàm ngây ngẩn cả người, thật sự chỉ lớn như vậy?

Thần Tôn cố ý sao?

Mấy ngày trước hắn còn nói lời thề son sắt cam đoan cùng nhạc phụ tương lai, sẽ vĩnh viễn giữ vững khoảng cách một mét cùng nữ nhi bảo bối của hắn, càng không thể đụng một sợi lông nào, nhưng cái này không phải là bày rõ ra để hắn thất hứa sao?

Khương Phàm kéo khóe mắt ra, lúng túng nhìn về hướng Đông Hoàng Thánh Kiệt.

Đông Hoàng Thánh Kiệt đắng chát lắc đầu, đối với cái quan tài đá này cũng rất bất đắc dĩ.

Thần Tôn đây rõ ràng là cố ý, cô nam quả nữ chen đến cùng một chỗ, không ra chút chuyện mới là lạ, làm không tốt bộ quan tài này liền thành nơi động phòng của hai người bọn họ.

Nhưng đã đến nước này, hắn còn có thể nói cái gì? Lại có thể làm cái gì?

- Thần Tôn thật có lòng.

Hướng Vãn Tình cười cười ý vị sâu xa.

- Lão gia hỏa này đang làm cái gì vậy.

Khương Phàm nói thầm, sau đó đều thu Vãn Tình vào Thông Thiên Tháp, an trí tại tầng thứ năm, sau đó đi đến quan tài đá.

- An phận chút! Chớ đụng lung tung!


Đông Hoàng Như Yên giận dữ cảnh cáo, hận không thể đánh cho Khương Phàm bất tỉnh rồi ném vào.

Đông Hoàng Lăng Tuyệt gắt gao nắm chặt nắm đấm, con mắt nộ trừng đều muốn rỉ máu.

Khương Phàm bò vào quan tài đá, xin lỗi Đông Hoàng Như Ảnh một tiếng, hai chân chống đỡ dưới đáy quan tài đá, hai tay chống đến hai bên cái cổ Đông Hoàng Như Ảnh, lấy tư thế chống đẩy định ở bên trong.

- Ngươi yên tâm, ta chịu đựng được! Mười ngày nửa tháng cũng không có vấn đề gì!

Đông Hoàng Như Ảnh quay đầu, yên lặng nhắm mắt lại.

- Nắp hòm.

Khương Phàm ra hiệu với phía ngoài.

Đông Hoàng Thánh Kiệt cùng Đông Hoàng Thánh Thương tự mình nhấc nắp quan tài lên đóng trên quan tài đá, vẫn không quên nhắc nhở:

- Chú ý phân tấc.

- Yên tâm...

Khương Phàm còn chưa nói hết lời, nắp quan tài đã đè ở trên người, thân thể không bị khống chế bỗng nhiên chìm xuống, toàn bộ đều ép đến trên cơ thể mềm mại của Đông Hoàng Như Ảnh.

Thật mềm!

Thật ấm!

Khương Phàm tranh thủ thời gian xin lỗi, phí sức chống thân thể lên.

Nhưng sau khi nắp quan tài khép kín, độ cao trên dưới thật sự là rất miễn cưỡng, hắn cố gắng động thật lâu, mới gian nan tìm được một tư thế lúng túng, để hai bên không đến mức có bất kỳ tiếp xúc da thịt nào.

- Xuất phát!

Theo tiếng Đông Hoàng Hoa Thanh thét lên ra lệnh, quan tài đá bị nhấc lên, đi đến tế đàn không gian xa xa.

Trong quan tài đá không hề tăm tối, mặt trong điêu khắc đường vân giống như là dùng máu tươi Thần Tôn khắc xuống, tràn ngập huyết khí nồng đậm, cũng khuấy động thần uy cường thịnh, cả tòa quan tài đá chiếu ánh lên, không khí lại có chút giống như động phòng hoa chúc.

Khương Phàm nhắm mắt lại, cố gắng duy trì tư thế lúng túng, di chuyển lực chú ý, để tránh lên phản ứng.

Từ nơi này đến Thiên Khải hoàng thành, chỉ sợ muốn bảy tám ngày, vừa vặn lĩnh hội tầng thứ năm của Thông Thiên Tháp.

Khương Phàm xác thực không nghĩ tới bây giờ liền đăng lâm Thiên Khải, cho nên số tầng nghiên cứu còn mới dừng lại tại tầng thứ năm, nhưng thế sự luôn luôn không vừa ý người, hắn cần tăng nhanh.

Tầng thứ năm, tầng thứ sáu, tầng thứ bảy, phân biệt là không gian Tử Nhân, Phục Yêu không gian, Cấm Ma không gian, trấn áp chính là Nhân tộc, Yêu tộc, Ma tộc, đồng thời còn có trấn áp truyền thừa đặc biệt.

Không gian Tử Nhân, đơn giản tựa như là một mảnh hải dương xương cốt, mênh mông vô tận, tĩnh mịch lại rét lạnh, tro cốt màu trắng bay lả tả đầy trời, mặt đất chồng chất tất cả đều là hài cốt Nhân tộc.

Tầng thứ năm này là khi Khương Phàm vừa mới đột phá đến Thánh Linh cảnh đã mở ra, vẫn chưa kịp nghiên cứu.

- Bạch cốt... Bạch cốt... Tất cả đều là bạch cốt... Nơi này đã trấn áp qua bao nhiêu người?

Ý thức thể của Khương Phàm giống như là một cô hồn, phiêu đãng ở bên trong biển xương trắng xoá.

Nhân tộc đều là huyết nhục, không giống núi cao, hà linh, có thể tồn tại vĩnh cửu, cho nên Nhân tộc trấn áp ở chỗ này liền sẽ từ từ khô già, tử vong, mục nát, cho đến biến thành bạch cốt.

Phàm thai là Thánh Nhân cho dù bị lột xuống nhục thể, cũng rất khó vĩnh viễn bảo tồn được.

Dù sao toà bảo tháp này là cũng là ở thời kỳ Thượng Cổ, còn sót lại đến bây giờ đã mấy chục vạn năm, đầy đủ một ít Thánh Hoàng di cốt đều đã triệt để mục nát.

Thứ có thể bảo tồn lại duy nhất, chỉ có thể là cấp Thần Linh.

- Trong này sẽ có thần cốt sao?

Khương Phàm đưa ý thức phiêu đãng bốn chỗ, tìm kiếm trong biển xương thật dày, chờ mong có thể có phát hiện gì đó.

Cho dù là một khối.

Dù sao để có thể bị trấn áp ở chỗ này, khẳng định là nhân vật phi phàm, Thần Linh đều có thể không phải là Thần Linh bình thường.

Ví dụ như... Thái Võ Nhân Hoàng như thế?

- Khụ khụ, lòng tham.

Khương Phàm tỉ mỉ tìm kiếm lấy mỗi một phiến hài cốt, nhưng tiếc nuối là không hề phát hiện được thứ gì.

Hài cốt nơi này đều đã không hề có năng lượng.

- Đại Vương, Đại Tặc, còn có tặc điểu, các ngươi chìm đến tầng dưới chót đào xem, nhìn xem có thần cốt hay không.

Khương Phàm chuyển dời Long Cốt Cự Ngạc cùng Đại Vương và tặc điểu đến tầng thứ năm.

Đại Vương và bọn chúng vừa muốn phàn nàn về hoàn cảnh nơi này, nghe được thần cốt lập tức nâng cao tinh thần.

Khương Phàm nói: - Một người đào sâu một mảnh biển xương, ai có thể đào được coi như của người đó.

- Ngươi xác định? Không chơi xấu? Tròng mắt của Đại Vương Đại Tặc lập tức trừng đến căng tròn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK