- Khương Phàm? Không phải hắn bị nhốt trong địa lao sao, sao lại có thể tùy tiện đi ra.
Lúc mọi người nhìn thấy Khương Phàm, lập tức tức giận chất vấn Khương Hồng Võ.
Đương nhiên là cố ý.
Hôm nay bọn hắn chính là đào hố cho Khương Phàm, chờ hắn tới nhảy vào.
Ly Hỏa Thánh Chủ nhếch miệng lên một đường cong, nhưng rất nhanh đã biến mất. Liền biết tiểu tử Khương Phàm này gánh không được Thánh Hỏa dụ hoặc.
Khương Hồng Võ nói:
- Ta đã liên hệ cùng Vô Hồi thánh địa, bọn họ nguyện ý xin lỗi, thái độ vô cùng thành khẩn. Xét thấy hai bên đều là đồng minh thánh địa, ta và phó điện chủ Phạm Thiên Quân sau khi thương lượng đều cảm thấy nên lấy đại cục làm trọng, trước tiên coi Khương Phàm là tân khách mà đối đãi. Còn cụ thể xử trí như thế nào, chờ Vô Hồi thánh địa tới đàm phán lại nói.
Tập thể đám người trước điện nghẹn ngào, triệt để bó tay rồi.
Vô Hồi thánh địa nơi đó nói xin lỗi?
Ngươi còn cùng Phạm Thiên Quân thương lượng?
Mở mắt nói lời bịa đặt sao lại có thể nói tới thông thuận tự nhiên như thế được chứ. Hắn là làm thế nào tự do chuyển đổi giữa "Bá khí" cùng "Không biết xấu hổ" được?
Phạm Ngọc Thành đều có chút bội phục:
- Coi như muốn chờ đợi xử trí, cũng không thể đưa đến loại trường hợp này.
Khương Hồng Võ nói:
- Khương Phàm ngưỡng mộ phong thái Hoàng Kim Sư tộc, đặc biệt đến tiếp. Ta nghĩ Hoàng Kim Sư Vương cũng không để ý chứ.
Giọng Hoàng Kim Sư Vương ù ù, uy thế bức người:
- Mặc dù ta ở Trấn Nam Yêu Quốc nhưng cũng từng nghe nói đến thanh danh Khương Phàm. Dìm nước Hoang Mãng nguyên, trêu đến người người oán trách. Cưỡng đoạt Vĩnh Hằng Chi Linh tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn, còn đồ sát toàn bộ đệ tử Hồn Thiên thánh địa, giết tám vị thiên kiêu Huyền Nguyệt hoàng triều. Sức một mình, bôi lên hai chữ huyết sắc cho thánh địa, thật sự là nhân kiệt khó có được.
Khương Phàm cười nhạt nói:
- Quá khen.
Hoàng Kim Sư Vương hừ lạnh:
- Ngươi đều đã tới, cũng đừng chỉ nhìn, có hứng thú cùng hài tử ta tỷ thí một trận hay không?
Ly Hỏa Thánh Chủ cố ý biểu hiện ra vẻ mặt do dự:
- Sư Vương, Khương Phàm sát tính quá nặng, thủ đoạn lại tàn nhẫn, không thích hợp cho trường hợp này.
Hoàng Kim Sư Vương lại nói:
- Sát tính nặng mới tốt. Yêu quốc chúng ta cho tới bây giờ đều không có loại chuyện diễn võ này, đều là lên đài chém giết, không chết không phế không rời khỏi sàn đấu. Thế nào, Khương Phàm, ngươi có dám hay không?
Khương Phàm ngoài cười nhưng trong không cười mà nói:
- Thánh địa là tịnh thổ(*), ta lại là khách, không tiện ở chỗ này chém giết. Chẳng may làm bị thương người nào, coi như không xong.
(*) Vùng đất lý tưởng, hoàn mỹ, an hòa và viên mãn.
Đám người run rẩy khóe mắt, thật đúng là có phụ thân nó tất có hài tử.
Hoàng Kim Sư Vương lại nói:
- Nếu như nơi này không tiện, chúng ta đến bên ngoài thánh địa, nơi đó khoáng đạt, tùy tiện náo. Như thế nào?
- Chúng ta lần đầu gặp mặt liền chém chém giết giết, không tốt lắm đâu.
Khương Phàm cố ý liếc mắt nhình tượng đá bên cạnh Ly Hỏa Thánh Chủ, tượng đá đỏ bừng, khuấy động ánh lửa mãnh liệt, bên trong giống như có thứ gì đó đang va chạm táo bạo, lúc nào cũng có thể xông ra tới.
Chu Tước linh nguyên trong khí hải bay lên gáy to, giống như đã cảm nhận được Thánh Hỏa kia, không kịp chờ đợi muốn thôn phệ.
Ly Hỏa Thánh Chủ nói:
- Nếu hai bên đều có ý, cơ hội lại rất khó có được, ta thấy như vậy đi, các ngươi liền đến bên ngoài so một trận. Ta làm chủ nhân, cũng lấy ra một thứ, trợ hứng cho hai vị khách.
Khương Hồng Võ rất phối hợp mà nói:
- Thuần Dương Chính Thiên Hỏa cũng không phải Thánh Hỏa bình thường, Ly Hỏa Thánh Chủ đều đã khẳng khái như thế, Khương Phàm, có muốn thử một chút hay không?
Khương Phàm đối với Ly Hỏa Thánh Chủ nói:
- Ta thắng, Thuần Dương Chính Thiên Hỏa sẽ thuộc về ta??
- Chỉ cần ngươi có thể thắng, sẽ thuộc về ngươi.
- Nếu đã như thế, vậy ta liền bêu xấu.
Sau khi một phen khách sáo dối trá, hai bên phối hợp rất tự nhiên cũng nhau diễn xong đùa giỡn.
Nhưng, khi hoàng kim ấu sư từ phía sau thân thể cao lớn của Sư Vương đi ra, bọn người Ly Hỏa Thánh Chủ lộ ra nụ cười, mà sắc mặt của bọn người Khương Hồng Võ lại trở nên cực kỳ khó coi.
Trước đó vẫn là ấu sư chừng mười xích (*), ba ngày ngắn ngủi vậy mà đã bỗng nhiên tăng mạnh hơn hai mét rồi, đã trở nên càng uy vũ càng thần tuấn, cũng càng khổng lồ.
[* 1 xích = 33cm]
Cục thịt ở giữa hai cái đầu kia hoàn toàn dài ra, biến thành cái đầu vàng óng ánh.
Khí thế mạnh hơn, cảnh giới cũng đột phá.
Khương Hồng Võ bỗng nhiên đứng dậy, mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, làm sao nó có thể mọc ra ba cái đầu, cảnh giới lại là Linh Hồn cảnh nhị trọng thiên!
- Đều thất thần làm gì, còn cần đặc biệt giới thiệu sao?
Ly Hỏa Thánh Chủ cười lạnh, muốn lấy Thuần Dương Chính Thiên Hỏa của ta, ngươi phải dùng mệnh đến đổi.
- Các ngươi giở trò lừa bịp!
Khương Uyển Nhi giận dữ la mắng.
Hoàng Kim Sư Tử đột nhiên mọc ra cái đầu thứ ba, khẳng định là bởi vì đã ăn bảo dược vô cùng quý giá. Ly Hỏa Thánh Chủ khẳng khái như thế, cũng có thể đã làm ước định cùng Hoàng Kim Sư Vương, muốn giết Khương Phàm.
Yến Khinh Vũ tức giận, đám người này quá ghê tởm, một kẻ chủ nhân thánh địa, một kẻ là Yêu Vương hoàng tộc, vậy mà lại liên thủ với nhau tính toán một hài tử mười mấy tuổi.
Phạm Ngọc Thành thưởng thức bộ dáng kinh ngạc của bọn hắn, tâm tình thật tốt.
Để cho các ngươi cuồng, để cho các ngươi phách lối, bây giờ đã sợ hãi chưa?
Khương Hồng Võ trầm giọng nói:
- Cảnh giới của hắn là nhị trọng thiên, công bằng sao?
Ly Hỏa Thánh Chủ liếc mắt Khương Phàm, thản nhiên nói:
- Khương Phàm đạt được Vĩnh Hằng Chi Linh, hẳn là đã là Chí Tôn thánh văn, nếu như luận bàn cùng cảnh giới, đối với người khác liền không công bằng.
Phạm Ngọc Thành cũng nói:
- Khương Phàm là Chí Tôn thánh văn, Hoàng Kim Sư Tử cao hơn nhất trọng thiên, thực lực vừa vặn sẽ xứng đôi.